Tay phải của Tiêu Trần vô lực thòng xuống, mềm nhũn giống như một con sâu.
Mà giờ khắc này, bàn quay trên đỉnh đầu đã khuếch trương lớn đến mười dặm.
Áp lực vô biên, cuốn tới.
Bàn Cổ Tà Tướng xoa mồ hôi trán, nhìn Tiêu Trần dừng ở chỗ trước người mình mười thước, thở ra một hơi thật dài.
"Nếu như sức mạnh của cậu lớn hơn một chút, thân thể cứng rắn hơn một chút, sợ rằng một quyền này thật sự có thể đánh chết ta rồi."
Tiêu Trần nhe răng, đột nhiên giơ tay trái lên.
"Đồ ngu, ông đây có hai cánh tay đấy."
"Chấn Thiên Thức." Một quyền này mới thật sự là Chấn Thiên Thức, lúc trước cũng có thể tính là tay đầu của Chấn Thiên Thức.
"Ầm!"
Tay trái Tiêu Trần nặng nề nện trên đại địa, bàn quay cực lớn trên bầu trời ầm ầm nện xuống.
"Cốt Ma."
Bàn Cổ Tà Tướng rít gào, trong không khí phía sau ông ta, xuất hiện chấn động kịch liệt.
Một bộ bạch cốt khổng lồ cao tới trăm trượng bước ra từ trong không khí.
Bạch cốt cao tới trăm trượng, phát ra tiếng thét chói tai chí cực.
"Ầm!"
Bạch cốt khổng lồ ấy, thế mà lại gánh lấy bàn quay cực lớn ầm ầm nện xuống.
"Rắc, rắc."
Thế nhưng thân thể của bạch cốt cũng không thể chịu nổi, xuất hiện vết rách chằng chịt.
Sắc mặt Bàn Cổ Tà Tướng khó coi tột độ, thân thể của Cốt Ma này cứng rắn không gì sánh được, vậy mà không chịu nổi sức mạnh của bàn quay ấy.
"Ầm!"
Cơ thể của Tiêu Trần, lại bị quyền trái mang theo bay thẳng tới mặt Bàn Cổ Tà Tướng.
Ác ý khổng lồ cuồng bạo tuôn ra từ trong thân thể Bàn Cổ Tà Tướng, bao trùm cả người ông ta.
Bàn Cổ Tà Tướng dường như cũng bị đánh ra cơn tức, mình ra nhiều chiêu như vậy, nhưng lại đều bị Tiêu Trần một quyền tiêu diệt toàn bộ.
Quyền phải của Bàn Cổ Tà Tướng biến thành màu trắng xám, ánh kim loại chớp động trên ấy.
"Ầm."
Quyền trái của Tiêu Trần, cùng quyền phải của Bàn Cổ Tà Tướng, hung hăng đụng vào nhau.
Không gian xung quanh bị hai luồng sức mạnh kinh khủng ấy chia làm hai phần.
Một nửa đen kịt, một nửa trắng sáng.
Hai luồng ánh sáng, bắn thủng màn đêm đen nhánh.
Lực lượng cuồng bạo bùng ra từ đây.
Sóng xung kích kinh khủng, nhanh chóng tản ra từ nơi hai quyền giao nhau.
Nơi sóng xung kích đến, mọi thứ đều bị hất tung, hủy diệt.
Đám người Chương Long mới vừa tới Đại Long thành nhìn hai loại nhan sắc trên màn trời phía xa, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm nảy lên trong lòng của ông ta.
"Chạy, chạy, chạy."
Chương Long nói liên tục ba chữ chạy như điên, dẫn mọi người nhanh chóng chạy ào vào trong thành.
Trong lúc bối rối, cũng căn bản bất chấp lời nhắc của Tiêu Trần, xông loạn trong thành, sớm đã rối loạn phương hướng.
Sóng xung kích kinh khủng, theo đuôi mà đến, nhìn phòng ốc trong nháy mắt hoá thành bụi phấn dưới sóng xung kích phía sau.
Chương Long rống lên như điên, "Nằm xuống, nằm xuống, nằm xuống."
Chương Long nhảy tới lui trong đám người.
Ấn một số tên đã bị dọa ngu xuống mặt đất.
Khi người cuối cùng bị đè xuống, sóng xung kích cũng đã tới rồi.
Chương Long bị sóng xung kích khủng bố đánh bay ra ngoài, trong miệng máu tươi cuồng phún.
"Sư phụ."
Hạ Nhi hét ầm lêm, muốn đứng lên, lại bị Lưu Tô Minh Nguyệt cầm Sơn Thần Ngọc, hung hăng đè xuống.
Sau tai nạn, một mảnh hỗn độn.
May là địa thế nơi này trống trải, nếu không cho dù những người này gục xuống, chỉ sợ cũng sẽ bị phòng ốc sụp đổ đập chết không ít.
"Sư phụ, sư phụ."
Hạ Nhi nước mắt lã chã nhắm về phía nơi Chương Long ngã xuống.
"Khụ khụ." Tiếng ho kịch liệt vang lên.
Chương Long bò ra khỏi phế tích, may là uy lực của sóng xung kích khi đến nơi này đã thấp xuống thật nhiều.
Nếu không Chương Long sợ rằng mình đã chết thẳng cẳng rồi.
"Dừng, dừng, dừng, dừng lại."
Lưu Tô Minh Nguyệt hung hăng túm tóc Hạ Nhi, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía trước.
Dưới giọng của Lưu Tô Minh Nguyệt, ánh mắt mọi người đều tụ tập về phía trước.
Sợ hãi vô ngần, trong nháy mắt lan tràn ra.
Chương Long ngẩng đầu nhìn thứ trước mắt, run rẩy nói.
"Đó là thứ gì?"
Ngoài thành, Tiêu Trần và Bàn Cổ Tà Tướng đánh nhau một quyền.
Nơi hai quyền giao tiếp, tiếng xương vỡ vụn vang lên không dứt bên tai.
Lực lượng khổng lồ chấn bay hai người ra ngoài.
Mà giờ khắc này, bạch cốt khổng lồ kia, cũng không chống đỡ nổi bàn quay to lớn trên bầu trời.
Bạch cốt bị đè sập toàn bộ, vỡ vụn thành bột phấn.
Bàn quay cực lớn che trời lấp đất cũng ầm ầm nện xuống, bao phủ Tiêu Trần và Bàn Cổ Tà Tướng bên trong.
Bụi mù tản đi, đại địa hỗn độn một mảnh.
Mấy con quạ đen bị ma khí ăn mòn bay đến trên phế tích, không ngừng nhảy nhảy, dường như đang tìm kiếm cái gì.
"Cạc cạc."
Tiếng kêu thê lương của quạ đen vang lên, vài con quạ đen khác như là thu được tín hiệu, tất cả đều bay đi.
Một vệt máu tươi phun ra từ trên đống đổ nát.
Trong đôi mắt đỏ tươi của vài con quạ, một tia sáng tham lam lóe lên, linh khí trong máu, quả thực kinh người.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận