Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1980: Cánh cửa màu đỏ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Tiêu Trần dở khóc dở cười: "Cô vẫn chưa nghĩ ra hỏi cái gì!"
Thiếu nữ có chút ngượng ngùng le cái lưỡi nhỏ: "Hì hì, đột nhiên không biết hỏi cái gì!"
Tiếp theo thiếu nữ nhướng lông mày một cái: "Tôi giữ lại về sau hỏi!"
Tiêu Trần gật đầu, trêu nói: "Vậy cô hãy suy nghĩ thật kỹ, không phải là người nào cũng có cơ hội để cho tôi trả lời câu hỏi."
"Nhất định." Thiếu nữ hào khí vỗ bộ ngực không lớn, nặng nề gật đầu.
Cô bé này thực sự dễ thương, điều này khiến cho Tiêu Trần nhớ lại Cẩu Đản.
"Bọn nhỏ hẳn là như vậy."
Tiêu Trần cười xoa đầu thiếu nữ: "Được rồi, cô nên trả lời câu hỏi của tôi."
"Đáng ghét!" Thiếu nữ phồng má, đẩy tay Tiêu Trần ra, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng.
Tiếp theo thiếu nữ kéo mặt trống lớn qua bên cạnh, nhẹ nhàng gõ hai cái.
Ở trong màn đêm yên tĩnh tiếng trống truyền đi cực xa.
"Là nó dẫn tôi tới." Thiếu nữ chớp đôi mắt to: "Có phải rất thần kỳ hay không?"
Tiêu Trần tiến đến bên cạnh trống lớn, hứng thú nghiên cứu.
"Nó mang cô tới?" Tiêu Trần cảm thấy có chút khó tin, mặc dù nhìn không ra loại mặt trống này, thế nhưng dù sao Tiêu Trần vẫn là có chút hiểu biết.
Loại mặt trống này tối đa cũng chỉ là cấp bậc Phá Giới Chi khí, năng lực xa xa không đạt tới có thể xuyên qua hai cái vũ trụ.
Tiêu Trần gõ mặt trống tràn đầy vết khâu một cái, kỳ dị là trống to lại có thể không phát ra âm thanh.
Xem ra đồ chơi này còn nhận chủ.
"Cô biết lai lịch của nó sao?" Tiêu Trần hỏi.
Thiếu nữ ôm má suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: "Lúc sư phụ giao nó cho tôi, cũng không nói qua lai lịch của nó."
Tiêu Trần gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy nó có thể mang cô trở về không?"
Thiếu nữ gật đầu, nhẹ nhàng gõ trên mặt trống, nhịp điệu vang lên động lòng người, từng quầng sáng màu trắng giống như rung động nhộn nhạo.
Nơi quầng sáng bao phủ, không gian bắt đầu vặn vẹo.
Nhưng mà ngay lúc này, tiếng trống đột nhiên hơi ngừng.
Từng khí tức xơ xác, từ trong không khí phun ra, bảo phủ không gian này.
Tiêu Trần nhíu mày, một tay kéo thiếu nữ đến sau lưng mình.
Không biết từ khi nào, ở chân trời vỡ vụn, lại có thể xuất hiện một cánh cửa.
Một màu đỏ, giống như một cánh cửa thấm đẫm máu.
Một cảm giác tang thương về sự thăng trầm của thời gian, từ trong cửa lớn màu đỏ đập vào mặt, trong đó xen lẫn oán khí không thể diễn tả.
Tiêu Trần quay đầu nhìn phía sau thiếu nữ, thiếu nữ bị oán khí này xông tới sắc mặt tái nhợt, sắc mặt xấu xí dị thường.
Thiếu nữ toàn thân run rẩy, oán khí này đối với ảnh hưởng của nàng, lớn có chút khó tin.
Tiêu Trần nhẹ nhàng vung tay lên, một tường khí giống như thật bao phủ hai người.
Tường khí này là một loại thủ đoạn phòng ngự căn bản của võ phu, được Tiêu Trần sử dụng, mặc dù là năng lực căn bản, tác dụng thế mà cũng là không tầm thường.
Trong tường khí ba thước, sắc mặt của thiếu nữ dần dần chuyển biến tốt.
"Cảm ơn." Thiếu nữ lòng còn sợ hãi thở sâu một hơi.
Tiêu Trần gật đầu nói: "Cánh cửa này xuất hiện, cùng tiếng trống của cô có quan hệ."
Thiếu nữ có chút mờ mịt: "Không biết, trước đây chẳng bao giờ xuất hiện qua loại tình huống này."
"Nắm chặt tôi, chúng ta đi lên xem một chút." Tiêu Trần nói, bóng người đã như đạn pháo phóng lên cao.
Thiếu nữ một tay nắm cổ, một tay nắm quần áo của Tiêu Trần, trong lòng không nhịn được phỉ nhổ: "Thật là, cũng không biết chờ một chút, người ta suýt chút nữa không phản ứng kịp."
Đứng trước cửa màu đỏ to lớn, mí mắt Tiêu Trần đột ngột giật vài cái, một cảm giác hết sức nguy hiểm xông lên đầu.
"Chết tiệt." Tiêu Trần nhịn không được trong lòng mắng một câu.
Tiêu Trần là mặt hàng gì, to gan lớn mật, người vô pháp vô thiên.
Có thể khiến cho Tiêu Trần cảm nhận thứ nguy hiểm, qua nhiều năm như vậy một tay đều đếm ra.
Trong không nhiều tên này, cái này còn được bài trừ, Tiêu Trần thần tính và Tiêu Trần ma tính hai vị này.
Khó khăn nhất là loại cảm giác nguy hiểm này, chỉ ở phía dưới con mắt to lớn kia của dị vực.
"Đkm, trong này rốt cuộc là đồ chơi gì?" Tiêu Trần chịu kích động đựng chửi má nó, từ từ lui về phía sau.
Tiêu Trần nhìn làm người lớn. Cao nhiễm nguy hiểm một năm gặp một lần.cũng không phải là ngu xuẩn.
Đây nếu là đột nhiên đụng vào, dựa vào sức mạnh bây giờ của võ phu, chết như thế nào cũng không biết.
"Đến cũng đến rồi, tại sao không tiến vào một chút."
Mới vừa lui ra phía sau hai bước, một giọng nữ lười biếng, từ sau cánh cửa kia xuyên ra ngoài.
Giọng rất êm tai, chủ nhân của giọng nói này, cũng là một người rất đẹp mắt.
"Lại là nữ nhân, ông đây mấy năm gần đây có phải phạm đào hoa hay không, còn là đào hoa nát vụn." Tiêu Trần nhịn không được nhổ nước bọt một câu.
"Ồ?" Giọng nữ kia vang lên lần nữa: "Cậu thật giống như không quá vui vẻ với nữ nhân."
"Tôi đương nhiên thích nữ nhân, nhưng chắc chắn không thích người như cô." Tiêu Trần cười híp mắt đáp lại.

Bình Luận

0 Thảo luận