Trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng mối quan hệ càng giống như một người em trai nhỏ và một người anh lớn.
Tiểu Đồng lấy ra linh dược, muốn đưa nó cho công tử nhà mình bôi thuốc.
Đến cảnh giới như u Dương Đức, nếu không quá quan tâm đến sự hoàn mỹ của thân thể, một cái tay đứt gãy có thể khôi phục lại chỉ một phút chốc.
Nhưng u Dương Đức đã từ chối Tiểu Đồng.
"Tại sao?" Tiểu Đồng có chút khó hiểu, công tử dùng kiếm, nếu cánh tay bị mất, thực lực của hắn ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Nhìn bóng lưng của Tiêu Trần, u Dương Đức cười cười, mặt mũi rạng rỡ: "Coi như giữ làm kỷ niệm đi."
"Tiểu Trư, chúng ta có thể về nhà rồi." u Dương Đức nhìn Tiểu Đồng, nhẹ nhàng nói.
"Ừ, về nhà gặp lão gia thôi." Tiểu Đồng vui vẻ gật đầu.
...
"Nhóc con, thật sự không cân nhắc ở lại sao?" Cung chủ nhìn Tiêu Trần vẻ mặt đầy mong đợi.
Tiêu Trần đầu đầy hắc tuyến, đầu óc vị cung chủ này thật sự không có vấn đề chứ, rõ ràng đã thổ lộ với hắn, còn con mẹ nó bảo hắn ở lại.
"y yo, đừng từ chối bổn chủ cung mà, cậu ở lại chỗ này, có rất nhiều lợi ích đấy."
Cung chủ nói blah blah blah, nhưng thật ra lại muốn tập kích ngực Tiêu Trần.
Mọi người bất đắc dĩ che trán, xem ra chuyện này trước kia xảy ra không ít lần.
"Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta sẽ có ngày gặp lại." Bộ dạng bà cô này nhìn mình sắp chảy nước miếng, khiến da đầu Tiêu Trần tê rần, nói xong liền vọt tới bên người Nhan Tử Ninh.
"y yo..." Nhìn thấy Tiêu Trần từ chối mình không chút do dự, cung chủ vẻ mặt đau lòng gần chết.
Đúng lúc này u Dương Đức cùng với Tiểu Đồng chạy tới.
Cuối cùng thật sự mặt dày mày dạn chen chân lên thuyền.
Ban đầu, với tính cách của Nhan Tử Ninh chắc chắn sẽ không để hắn ta lên thuyền, nhưng sau khi hai người trò chuyện một hồi, Nhan Tử Ninh vậy mà lại sảng khoái đồng ý.
"Chủ nhân, sắc lang nói với cô cái gì vậy?" Phượng Hà tò mò hỏi.
"Hắn ta đồng ý sau này vật liệu đúc kiếm của nhà họ u Dương bọn họ sẽ mua ở hiệu buôn Vạn Vĩnh của chúng ta với giá cao." Nhan Tử Ninh sảng khoái nói.
Trên mặt Phượng Hà cũng lộ ra vẻ vui mừng, xét về thực lực của nhà họ u Dương, đây nhất định là một vụ làm ăn lớn, hơn nữa vụ làm ăn lớn này có thể tồn tại lâu dài.
"Chỉ là nhóc con kia..."
Phượng Hà dùng mông cũng có thể nghĩ ra.
u Dương Đức sảng khoái đồng ý như thế chính là vì lên thuyền, mục đích rất rõ ràng, nhất định là vì Tiêu Trần.
"Không sao đâu, dù sao nhóc con kia cũng là đàn ông, sẽ không chịu thiệt thòi gì đâu." Nhan Tử Ninh nở một nụ cười xấu xa.
Tiêu Trần vừa lên thuyền, đã cởi bỏ cái váy nát bét của mình.
Vừa định lấy quần áo của mình ra mặc vào, kết quả bỗng nghe thấy một trận phun máu.
Tiêu Trần quay đầu lại nhìn, lập tức ôm lấy thân thể chỉ mặc nội y, hét ầm lên.
"Ủa? Không đúng, tại sao ông mày lại phải hét lên chứ?"
Tiêu Trần cảm giác mình phản ứng có chút không bình thường, gần đây dường như càng ngày càng nữ tính.
Tiêu Trần tỉnh hồn lại, thẹn quá thành giận.
"Đùng đùng đùng..." Tiêu Trần vội vàng chạy tới bằng đôi chân trần của mình.
Lúc này, u Dương Đức vẫn đang ngẩn người nhìn chằm chằm Tiêu Trần.
Cho đến khi nắm đầm của Tiêu Trần phóng đại tới trước mắt hắn ta, người này mới phản ứng được.
"Ầm!"
u Dương Đức trực tiếp bị đánh nằm liệt trên sàn nhà, toàn bộ thân thuyền đều bị lay động kịch liệt.
"Tiên nữ tỷ tỷ, ngài có thể đánh nhẹ hay không." Tiểu đồng che kín mắt, không dám nhìn cảnh xuân bị lộ của Tiêu Trần, trong miệng làm bộ đáng thương cầu khẩn.
"Được, cam đoan không đánh chết."
Tiêu Trần nhấc chân đạp đầu u Dương Đức điên cuồng, toàn bộ thân thuyền theo động tác của Tiêu Trần đều đung đưa có tiết tấu theo.
"Tiểu tử kia, được rồi được rồi, giẫm nữa thành ngu ngốc luôn gì." Nhan Tử Ninh vừa lên thuyền, đã nhìn thấy Tiêu Trần giận dữ, còn có u Dương Đức nằm trên mặt đất không ngừng co giật.
"Con bà nó, còn dám nhìn loạn, tao móc mắt chó xuống cho đấy." Nhan Tử Ninh khuyên, Tiêu Trần trợn tròn mắt, rốt cuộc ngưng ấu đả.
Tiểu đồng đỡ u Dương Đức chỉ còn thoi thóp, tiếp theo thuần thục lấy ra linh dược.
u Dương Đức thoáng chốc mở mắt, vác đầu heo không còn hình người đứt quãng nói rằng: "Bổn... Bổn... Bổn công tử... Đời... Đời... Đời này... Đáng... Đáng giá."
Tiểu đồng nhét đan dược vào trong miệng của u Dương Đức đang lẩm bẩm: "Ngài nói nghe hay quá, công tử ngài thêm mấy lần đáng giá như vậy, đoán chừng mạng nhỏ cũng bị mất."
Nhan Tử Ninh vui vẻ kéo Tiêu Trần, không biết từ đâu lấy ra một cái váy dài màu đỏ choét.
"Tiểu gia hỏa, tỷ tỷ thương lượng với cô một chuyện."
Nhìn váy dài màu đỏ choét, trong lòng Tiêu Trần nảy lên dự cảm không lành.
Quả nhiên, Nhan Tử Ninh lắc lắc cánh tay của Tiêu Trần: "Cô xem, tôi mới vừa nói chuyện làm ăn với u Dương gia, việc này còn chưa xác định, cô có thể hơi đối xử tốt với u Dương Đức một chút không."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận