Nhưng vấn đề cũng nảy sinh ở đây, chuyện này đã vượt ra khỏi tình thương của sư phụ dành cho đồ đệ.
Là một cảnh sát, lý trí của cô lớn hơn tình cảm.
Đối xử tốt vô điều kiện với một người như vậy thật không bình thường tí nào, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, cô luôn nghĩ bản chất con người theo chiều hướng xấu.
Nữ cảnh sát lắc đầu, không vâng theo ý ông già.
Ông già híp mắt: "Yên Nhi, ta là sư phụ của con, sao con lại không nghe lời ta."
Giọng ông già vẫn nhẹ nhàng, nhưng mang một vẻ mê hoặc khó giải thích.
Vẻ mặt của nữ cảnh sát dần dần có chút mờ mịt, bước chân cũng dần dần đi về phía ông già.
"Rầm, rầm, rầm."
Từng tiếng đập vang lên, Tiêu Trần cầm cây gậy xương đập liên tiếp vào sợi dây xích.
Tiêu Trần vui vẻ nhìn mấy người, bộ dáng như thể sợ thế giới chưa đủ loạn.
Nữ cảnh sát đột nhiên tỉnh táo lại, trên người đầy mồ hôi lạnh.
Trong khoảnh khắc vừa nãy, cô cảm giác như mình đã ngủ say, tuy rằng ý thức tỉnh táo, nhưng thân thể lại không thể tự chủ.
Sắc mặt ông già lập tức tối sầm lại: "Yên Nhi, tại sao con lại không nghe lời?"
Nhìn dáng vẻ của ông già, nữ cảnh sát khẳng định suy nghĩ trong lòng, quả nhiên trên đời này không có ai vô duyên vô cớ tốt với mình cả.
Nữ cảnh sát dứt khoát lùi lại mấy bước, đến bên cạnh Tiêu Trần: "Sư phụ, người hãy nói thật cho con biết, con được người nuôi như lô đỉnh phải không?"
Ông già sửng sốt đôi chút, rồi đột nhiên nhếch miệng cười.
Thân hình của ông ta đột ngột bật dậy và lao về phía nữ cảnh sát.
Khí thế của lão già khi bay tới sắc bén đến cực điểm, nữ cảnh sát bị dọa đến liên tục lui về phía sau.
Không ngờ là lại lùi tới trên xích đen, cả người ngã ngựa, nhìn qua chật vật không chịu nổi.
Tiêu Trần ngồi xổm trên xích sắt lớn, vô cùng vui vẻ, cười nói: "Cô nương cô mặc cup mấy thế, nói thì tôi giúp cô một mạng nè, ha ha!"
Nữ cảnh sát làm sao có thời giờ để ý đến sự trêu chọc của Tiêu Trần, lão già đã lại gần đấy.
Nữ cảnh sát cũng là người có tính cách quyết đoán, trực tiếp giơ súng bắn.
"Đoàng! Đoàng!"
m thanh to lớn vang vọng trên đường cái trống trải.
Đạn được bắn ra bay lơ lửng trước người lão già.
Nữ cảnh sát cũng vốn chưa từng nghĩ tới việc dùng súng trong tay đi ngăn cản lão già, nổ súng cũng chỉ để kéo dài thời gian mà thôi.
Thừa dịp khoảng không lúc đạn ngăn cản lão già, nữ cảnh sát bay qua xích sắt lớn xoay người chạy mất.
"Có thể chạy trốn chắc? Cô nương ngốc này." Tiêu Trần lắc đầu.
"Keng, keng, keng."
Tiêu Trần rảnh rỗi không có việc gì, lại bắt đầu gõ lên khóa sắt màu đen.
Tiếng vang ầm ầm, chấn cho cả con đường tựa hồ cũng đang rung rung.
"Tiểu súc sinh, còn không ngừng tay, dám đến trên địa bàn của nhà họ Ứng ta dương oai." Lão già tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, cũng không quản việc đi bắt nữ cảnh sát nữa, trực tiếp hóa thành vệt sáng bắn về phía đầu Tiêu Trần.
"Ầm!"
Lúc này Tiêu Trần vung mạnh xương trong tay, toàn bộ khóa sắt ầm ầm đứt đoạn.
Cả khóa sắt trong lòng đất như, giống như dã thú sổ chuồng, điên cuồng lay động.
Không biết là vừa khớp, hay là Tiêu Trần cố ý, xích sắt kia đánh thẳng tới đầu lão già, tốc độ cực nhanh, mang theo tiếng xé gió gào thé.
"Tiểu súc sinh, mày dám..."
Lão già còn chưa nói hết lời, đã bị khóa sắt nháy mắt bắn trúng.
Trên người lão già sáng lên một lồng ánh sáng màu trắng, thế nhưng thoáng cái lớp lồng sáng này đã bị khóa sắt đánh nát bấy.
"Ọe!"
Lão già trực tiếp bay ra ngoài, trong miệng điên cuồng phun máu tươi.
"Ầm!"
Bóng dáng Tiêu Trần giống như giống như một viên sao băng đột nhiên nện xuống, trực tiếp đập trên người lão già.
Tiêu Trần cười híp mắt nói: "Lão súc sinh, ông cũng biết nhốt rồng chính là tội chết chứ."
Trong mắt lão già đầy kinh khủng, dường như không dám tin mình thoái cái đã bị đánh ngã.
"Nhị trưởng lão, ngài cố lên, chúng tôi trở về viện binh."
Mấy người còn lại thấy lão già bị chế phục chỉ trong một chiêu, còn chưa kịp buông lời độc ác đi lẩn mất như bôi mỡ dưới chân.
Tiêu Trần nhìn cười mà không ngừng, đây là tình huống chân thực của giới tu hành, tai vạ đến nơi đều tự bay, ai còn quản ai chết hay sống.
"Phụt, mấy người chúng mày..."
Nhìn bọn họ trong nháy mắt chạy mất dép, lão già phun ra một búng máu.
Tiêu Trần vui vẻ ngồi xổm bên cạnh lão già nói: "Lão súc sinh, uy vọng của ông ít quá nhẩy!"
Nói rồi đặt tên là đầu lão già.
"Mày làm gì? Tao chính là trưởng lão của nhà họ Ứng đấy." Cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ quái tiến vào trong đầu, lão già hoảng sợ hô lên.
"À, sư hồn chứ sao, vừa lúc tôi muốn tìm nhà họ Ứng, đụng tới ông chính là ý trời mà, giảm bớt không ít phiền phức."
"Tiểu súc sinh, mày a..."
Từ còn lại lão già còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cả người đã điên cuồng hét thảm.
"Bịch bịch bịch."
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Tiêu Trần đang sưu hồn quay đầu nhìn lại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận