Trong nháy mắt, ánh sáng màu xanh lục rực rỡ nở rộ.
Hạt giống bị Mặc Nham cầm, thay đổi biến hóa cực nhanh, trong nháy mắt, đã trưởng thành thành một trường thương xanh biếc.
Trường thương quét ngang, chiêu thức đại khai đại hợp, kiếm khí trực tiếp vọt tới quét nhanh.
"Bịch!"
Trường thương xanh trên tay Mặc Nham cũng chịu không được kiếm khí tàn phá, hóa thành một đoàn lục quang, từ từ biến mất.
"Còn thật sự có tài." Nhan Tử Ninh cười gằn, giơ kiếm vọt tới.
Nào có kiếm tiên nào giơ trên thân kiếm tới chém người, kiếm tiên người ta đều dùng kiếm giết kẻ thù, hoặc là một kiếm phá vạn pháp, như vậy tiêu sái biết bao.
Chiêu thức này của cô nương, cũng ngay thẳng như bản thân cô.
Bóng dáng của Nhan Tử Ninh, hóa thành một vệt sáng màu xanh lấp lánh, lao thẳng tới phía Mặc Nham, kiếm thức sắc bén tột cùng.
Mặc Nhan bất động như núi, sau lưng một hạt giống đột nhiên nẩy mầm, trong nháy mắt lớn lên thanh một cây đại thụ.
"Ầm!"
Kiếm của Nhan Tử Ninh hung hăng chém vào trên đại thụ, đại thụ ầm ầm vỡ vụn.
Mặc Nham xoay tay lại đánh ra một quyền, quyền phong ác liệt, mang theo phong áp kinh khủng.
"Bịch!"
Quyền, kiếm giao nhau, từng vòng sóng xung kích láy mắt trần có thể thấy, như gió thu cuốn hết lá vàng, điên cuồng nhộn nhạo đi.
Hình ảnh này trong nháy mắt dừng lại, Mặc Nham tay nhiên mở đột ra, một hạt giống màu xanh biếc, xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
"Ầm!"
Lần này hạt giống không có sinh trưởng, ngược lại là trực tiếp nổ tung.
Nhan Tử Ninh bất ngờ không kịp đề phòng, bị uy lực khủng bố nổ tung trực tiếp bay ra ngoài.
Ổn định thân thể, gương mặt của Nhan Tử Ninh bị nổ cho mặt đen kịt, thần sắc của cô rốt cục ngưng trọng.
Những người kia, nhìn mà đơ ra, phương thức chiến đấu này quả thực không thể tưởng tượng nổi, bản thân chưa từng thấy qua.
"Sơn Thần đại nhân, nhìn hiểu không?" Mặc Nham nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt ở trong tay.
Phương thức chiến đấu mới vừa rồi, là Mặc Nham bắt chước được, là phương thức chiến đấu của Sơn Thần đại nhân trước đây.
Loại phương thức chiến đấu này, công phòng nhất thể, cực kỳ linh hoạt.
Cộng thêm Sơn Thần đại nhân, đối với bất kỳ thực vật nào đều có lực khống chế tuyệt đối, nếu như có thể sở hữ một ít hạt giống thực vật trong truyền thuyết.
Cho dù bây giờ Sơn Thần đại nhân lấy yếu thắng mạnh cũng rất đơn giản.
Lưu Tô Minh Nguyệt gặm đùi gà, cái hiểu cái không nhìn Mặc Nham.
"A, cỏ Đại Đao xông lên." Lưu Tô Minh Nguyệt đột nhiên lấy ra một hạt giống, ném về phía Nhan Tử Ninh.
Hạt giống trong nháy mắt nẩy mầm lớn lên, một cây mọc ra hai cây đại đao xuất hiện.
Cỏ Đại Đao quơ múa đại đao vọt tới, kết quả bị Nhan Tử Ninh một cước đá bay ra ngoài.
"Ôi, tôi sợ quá." Lưu Tô Minh Nguyệt một phát gặm hết đùi gà, vèo một cái, trốn vào trong lỗ tai của Mặc Nham.
Mặc Nham cười ra tiếng, Sơn Thần đại nhân bây giờ, tương tự Sơn Thần đại nhân lúc trước khi còn bé.
Thích khóc, nhát gan, tham ăn gần như cái nào cũng đúng.
Thế nhưng Mặc Nham biết, Sơn Thần đại nhân cuối cùng cũng sẽ lớn lên, sẽ có một ngày một mình đảm đương một phía, sẽ mạnh đến mức, không kém bất luận một vị đại thần đỉnh cấp nào.
Mậc Nham cũng không bắt buộc Lưu Tô Minh Nguyệt học được cái gì, chỉ là muốn cô có một ấn tượng mà thôi.
Giờ Lưu Tô Minh Nguyệt lẩn mất, Mặc Nham cũng chỉ có thể dùng phương thức chiến đấu của bản thân.
Thân thể của Mặc Nham chấn động, áo giáp nham thạch trên người đột nhiên tróc ra, tản ra xung quanh.
Áo giáp rải rác, nhanh chóng phóng đại, từng mảnh một trên đại địa cực kỳ quỷ dị xuất hiện ở trên bầu trơi.
Nhan Tử Ninh lại càng hoảng sợ, đây là thần thông gì, ngay cả hoàn cảnh xung quanh cũng thay đổi được, hơn nữa phạm vi còn to lớn như thế.
Thế nhưng căn bản không cho cô có thời gian suy tính, Mặc Nham đã vọt tới.
Thân thể nhìn như vụng về, lúc này lại nhanh như sao băng.
"Ầm!"
Nhan Tử Ninh bị đụng bay ra ngoài.
"Khụ khụ." Nhan Tử Ninh phun ra hai búng máu, sắc mặt có chút khó coi.
Sức mạnh của tên to con này, quả thực khủng bố đến đáng sợ.
Phượng Hà không nhìn nổi, cũng gia nhập chiến cuộc.
Trong lúc nhất thời kiếm khí, hoa vũ, nham thạch bay loạn.
Đánh, đánh, dường như đánh ra hỏa khí, thiên địa phong vân bắt đầu biến hóa kỳ lạ.
Khí trời sáng sủa, trở nên chạng vạng âm u, bầu trời yên tĩnh, cuồng phong gào thét, lôi điện mãnh liệt, như tận thế.
"Pháp Tướng thiên địa." Sau lưng Mặc Nham xuất hiện ảo ảnh to lớn mấy vạn mét.
Hai lĩnh vực cũng đồng thời xuất hiện.
Ba luồng sức mạnh ầm ầm đụng vào nhau, trên bầu trời xuất hiện pháo hoa rực rỡ vô cùng.
May mắn mấy người đang ở trên trời, chứ nếu ở dưới, đoán chừng toàn bộ dãy núi Thiên Đãng đều sẽ bị san bằng.
Bầu trời khôi phục yên tĩnh, Nhan Tử Ninh và Phượng Hà nâng đỡ lẫn nhau, toàn thân đều là tổn thương.
Thời khắc này các cô đã không có sức lực tái chiến.
Mặc Nham cũng không khá hơn chút nào, toàn thân đều bị đánh vết rách rậm rạp, cũng đã mất đi sức chiến đấu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận