"Dậy đi, dậy đi!" Tiêu Trần hung hăng nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của Mạc Ly, hét lớn.
"Hả? Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ cô là vua ngủ à? Vậy mà cũng không tỉnh."
Tiêu Trần nhéo mũi cả buổi, nếu như người bình thường thì đã bị nghẹt thở chết rồi, nhưng bà chị này vẫn còn đang ngủ mê say.
Tiêu Trần tiếp tục làm ầm ĩ, thậm chí còn đập cái bàn bên cạnh vào mặt Mạc Ly, mà bà chị này vẫn không chịu tỉnh lại.
Làm ầm ĩ một hồi, nhìn Mạc Ly đang ngủ hôn thiên ám địa, Tiêu Trần cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, cơn buồn ngủ khổng thể khống chế bỗng ập đến.
Tiêu Trần lập tức cảnh giác, có điều gì đó không ổn, nhưng cơn buồn ngủ này quá mạnh mẽ.
"Bịch." Tiêu Trần cũng ngã ở trên giường, vừa vặn ngã đè lên người Mạc Ly.
Một giấc này Tiêu Trần ngủ rất say, cho đến khi lỗ tai bị kéo đau dữ dội mới thong thả tỉnh dậy.
Tiêu Trần vừa mở to mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Mạc Ly.
"Tại sao cậu lại nằm trên người tôi?" Mạc Ly có vẻ hơi nổi cáu.
Tiêu Trần đột nhiên nhảy dựng lên: "Đệch mợ, sao tôi lại ngủ mất vậy nè, đã bao lâu rồi, đã bao lâu rồi?"
Tiêu Trần có chút luống cuống, nếu như lần này ngủ mấy ngày, vậy thì chẳng phải đã Game Over luôn rồi hả.
Mạc Ly nhíu mày nhẹ nhàng phất phất tay, bộ quần áo bà cụ đặt ở bên giường tự động mặc vào trên người Mạc Ly.
Đó là một chiếc váy dài màu đen, cô có vẻ rất thích màu đen.
"Cậu còn chưa trả lời tôi, tại sao lại nằm đè lên người tôi?" Nhìn Tiêu Trần đang kéo cổ ở đằng kia, Mạc Ly tiếp tục hỏi.
Tiêu Trần đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn.
Mạc Ly sợ hết hồn, cô chưa từng thấy khuôn mặt dữ tợn nào như vậy, ngay cả đám ác quỷ kia cũng chưa từng dữ tợn đến thế.
Loại sát khí muốn ăn thịt người này thật sự rất kinh khủng.
Tiêu Trần hỏi từng chữ một: "Tôi đã ngủ bao lâu?"
Mạc Ly hơi tức giận duỗi tay ra, cây roi đỏ bỗng xuất hiện trong tay cô.
"Cậu dường như không biết ai mới là chủ nhân nơi này."
Tiêu Trần khó thở, hỏi cô cái này, cô lại nói với tôi cái kia.
"Bốp..." Roi đỏ đột nhiên xuất hiện trên lưng Tiêu Trần, quật bay Tiêu Trần ra ngoài.
Tốc độ của roi nhanh đến nỗi ngay cả Tiêu Trần cũng không kịp phản ứng.
Tiêu Trần đập vào bức tường bên cạnh, phun ra một ngụm máu.
Sức mạnh của Thần Vô Chỉ cảnh thực sự là quá lớn, ngay cả tùy ý công kích cũng không phải là thứ mà Tiêu Trần có thể thừa nhận được.
Mạc Ly giơ roi: "Hỏi lại cậu một lần nữa, tại sao cậu lại nằm đè lên người tôi."
"Hừ!" Tiêu Trần lau vết máu nơi khóe miệng: "Cô hù dọa ai đó?
Sắc mặt Mạc Ly lập tức trở nên âm trầm, chưa từng có ai dám nói với cô với thái độ như thế, sát khí lập tức tràn ra.
"Ôi chao, chuyện gì cũng từ từ, quân tử động khẩu không động thủ!" Cơ bắp toàn thân Tiêu Trần căng cứng, phòng ngừa Mạc Ly đột nhiên làm khó dễ.
Đột nhiên, Mạc Ly thu hồi roi, chậm rãi bước ra khỏi phòng: "Lúc nào có thái độ tốt hơn thì tôi sẽ thả cậu ra ngoài."
"Con mẹ nó, sao cô không ra bài theo lẽ thường vậy trời?" Tiêu Trần lại phun ra một ngụm máu.
"Này, này, này, thả tôi ra." Tiêu Trần đứng ở cửa rống lên.
Thanh âm không ngừng nhộn nhạo trong cung điện trống rỗng.
Tiêu Trần rống lên cả buổi, cuốn họng rống đến nỗi khàn cả giọng, nhưng vẫn không thấy có người đáp lại mình.
Nhìn về phía cửa, Tiêu Trần quyết định chắc chắn, giơ huyết thuẫn lên, lao thẳng về phía cửa.
"Ầm!"
Cánh cửa trống rỗng tản mát ra những chấn động giống như gợn sóng, lập tức đánh bật Tiêu Trần trở lại.
Tiêu Trần bị bắn vào tường, bị đụng thiếu chút nữa không thể nhấc mình lên được.
"Phụt!"
Tiêu Trần nhổ ra một ngụm máu: "Ông mày không tin, ông còn có thể bị cô vây chết ở chỗ này."
Tiêu Trần giống như nổi điên bắt đầu đâm vào kết giới.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Cú va chạm cực lớn khiến cả căn phòng không ngừng rung lên.
Phía đại điện cách đó không xa, Mạc Ly ngồi trên ngai vàng, nhàn nhã đọc sách, mắt điếc tai ngơ trước tiếng vang cự lớn.
Bà cụ đứng một bên hơi lo lắng hỏi: "Đại nhân, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thân thể của thiếu niên kia sẽ không thể chịu đựng được đâu."
Mạc Ly không thèm nhướng mi nói: "Tôi có chừng mực."
Bà cụ vẫn có chút không yên lòng, nhìn về phía gian phòng nói: "Đại nhân, thiếu niên có chút tính khí thì có thể hiểu được, hơn nữa đứa nhóc này hình như có chuyện gì gấp, nóng lòng muốn rời đi."
Mạc Ly đóng sách lại, lạnh lùng nói: "Hiện tại hắn đã là người của tôi, không có lệnh của tôi hắn không thể đi đâu được."
"Hơn nữa sau khi rời khỏi Tử Quốc Phù Đồ, phía sau là rừng rậm Nghiệp Hỏa. Với thực lực của hắn, đi vào đó với tự tìm đường chết thì có gì khác biệt đâu."
Bà cụ cười khổ, xem ra đại nhân của bà rất thích đứa nhóc này.
Nếu không với tính tình của đại nhân, có lẽ sẽ ném thẳng ra khỏi Tử Quốc Phù Đồ, quan tâm đến sống chết của hắn làm gì.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận