"Đại Đầu..." lúc này, Cửu Vĩ Hồ dẫn Thư Nguyệt Nguyệt, chạy vào trong đại điện, về phần thị vệ, làm sao ngăn được Cửu Vĩ Hồ này.
Nhìn thấy Tiêu Trần thật sự không có sao, Thư Nguyệt Nguyệt cười rưng rưng nước mắt.
"Còn thể thống gì." Thư Vọng Kinh trợn mắt hung ác liếc mắt nhìn Thư Nguyệt Nguyệt.
Tiêu Trần ánh mắt sáng lên, vẫy tay với Thư Nguyệt Nguyệt.
Nha đầu kia cũng không quản được đây là trường hợp gì, vui vẻ chạy tới, lập tức nhảy vào trong lòng Tiêu Trần.
"Ngồi xuống, ngồi xuống, ngồi xuống."
Tiêu Trần đặt Thư Nguyệt Nguyệt không an phận tại long y, bản thân đứng lên.
Tiêu Trần hắng giọng một cái, cười híp mắt nói: "Hôm nay trẫm nhường ngôi cho Thư Nguyệt Nguyệt, sau này nhờ các vị phụ tá tận tâm."
Con mẹ nó là đùa giỡn sao?
Một đám đại thần đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng có người đứng ra phản đối.
"Bệ hạ tuyệt đối không thể, vương triều vô số năm qua, chưa bao giờ có tiền lệ nữ nhân cầm quyền, hơn nữa Thư tiểu thư tuổi quá nhỏ, e rằng không có cách gì đảm nhiệm được."
"Chát." Đại thần kia nói vừa xong, trên mặt đã trúng một cái tát, trực tiếp quất hắn ta trên không trung lật lăn lộn mấy vòng, cuối cùng đầu tựa vào trên đại điện, hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Trần cười híp mắt vẫy tay, "Tôi thương lượng với các người sao?"
Nhìn hình dạng của lão đầu kia, mọi người không dám lên tiếng, tất cả đều biết điều cùng nhau quỳ xuống, trong miệng hô to, "Thánh thượng anh minh!"
Thư Nguyệt Nguyệt cuối cùng từ trong trạng thái ngỡ ngàng lấy lại tinh thần, kéo Tiêu Trần không chịu buông ra.
Thư Nguyệt Nguyệt mắt đầy nước mắt, nàng có cảm giác, Tiêu Trần phải đi.
Tiêu Trần xoa khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của Thư Nguyệt Nguyệt, dịu dàng nói: "Sau này làm hoàng đế thật tốt."
Nước mắt Thư Nguyệt Nguyệt cuối cùng nhịn không được rơi xuống, thút thít nói: "Tôi không muốn làm hoàng đế, tôi không muốn làm hoàng đế, tôi muốn anh ở bên cạnh tôi."
"Nếu có một ngày, thật sự nhớ tôi, đi đến đây tìm xem." Tiêu Trần đang xoa khuôn mặt của Thư Nguyệt Nguyệt, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên trán cô ta.
Trong lòng bàn tay Thư Nguyệt Nguyệt xuất hiện một quả cầu nhỏ màu vàng, trong quả cầu nhỏ, có tinh không xán lạn ngời ngời.
Đây là bức tranh các vì sao Tiêu Trần nhờ Cửu Vĩ Hồ làm.
Đó là đi đến con đường đi tới thành lũy, Tiêu Trần không muốn để cho tiểu nha đầu tương tư thành bệnh, buồn bực sầu não mà chết, có một tia hi vọng đó là tốt nhất.
"Trước Thập Tam Cảnh, không nên đi đến đó, nếu không sẽ chết." Tiêu Trần nghiêm túc dặn dò.
Thư Nguyệt Nguyệt xem quả cầu nhỏ màu vàng trong tay, nước mắt không ngừng nhỏ xuống ở phía trên.
Cô ta biết, kết quả đã không thể thay đổi, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
Tiếp theo Thư Nguyệt Nguyệt lau khô nước mắt hỏi: "Nếu như tôi tìm được anh, anh sẽ lấy tôi sao?"
Tiêu Trần cười xoa đầu Thư Nguyệt Nguyệt, cũng không trả lời, bởi vì có thể đời này bọn họ cũng sẽ không gặp lại nhau.
"Gặp lại sau, tiểu nha đầu của tôi." Tiêu Trần cười gật đầu, vẫy tay, thân hình dần dần tiêu tán.
Cuối cùng Tiêu Trần nhìn cả triều, "Các người cần một vua có lòng nhân từ, Thư Nguyệt Nguyệt tấm lòng lương thiện, các người cần phải phụ tá cô ấy tốt."
"Thái hoàng thánh thượng yên tâm." Chúng đại thần nào dám nói một chữ không.
Thân hình Tiêu Trần tiêu tán, cùng nhau biến mất còn có Dịnh Minh và Cửu Vĩ Hồ.
Thư Nguyệt Nguyệt đưa tay, nhưng cuối cùng không có bắt được góc áo của Tiêu Trần dần dần mất hẳn.
"Tôi sẽ tìm được anh, trượng phu của tôi." Thư Nguyệt Nguyệt lau khô nước mắt, ngồi đàng hoàng ở trên ghế rồng, giờ khắc này nàng trưởng thành.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Một ngày này, vương triều Độ Nha nghênh đón vị nữ hoàng đầu tiên của bọn họ, cũng bắt đầu một thời đại hưng thịnh chưa từng có.
Trước quốc khố, Dịch Minh lén lút lấy ra một cái chìa khóa, giao cho Tiêu Trần.
Đây là chuyện hai ngày trước Tiêu Trần đã phân phó, con hàng Dịch Minh này cũng to gan lớn mật, dám lẻn vào cấm cung trộm chìa khóa đưa ra ngoài.
"Cái này cho anh." Tiêu Trần nhận lấy chìa khoá, bỏ hai viên tiểu cầu màu vàng vào trong tay Dịch Minh, tiếp theo tự mình lẩm bẩm nói thầm.
"Đây là cái gì?" Dịch Minh có chút ngạc nhiên.
"Tôi phong ấn hai cái phân thân ở bên trong, nếu có một ngày Dịch Tiên xuất hiện, trực tiếp bóp nát quả cầu nhỏ, làm chết lắn, chuyện gì cũng giải quyết."
Dịch Minh nghe hai mắt tỏa sáng, kích động suýt chút nữa nhảy dựng lên.
"Thế nhưng Dịch Tiên không phải loại người tam lưu như Tư Mã Tinh, có thể hiệu nghiệm không?" Dịch Minh trêu chọc, có chút bận tâm.
"Phi!" Tiêu Trần khinh thường nhổ một cái, "Dịch Tiên tao bao, trước đây nếu không phải chạy nhanh, đầu chó sớm đã bị Đại Ma Đầu đập nát, yên tâm."
Dịch Minh vừa nghe, thần sắc buông lỏng một chút, nhẹ nhàng gật đầu, xem ra Dịch Tiên vẫn không xuất hiện, cùng Tiêu Trần có quan hệ rất lớn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận