Quá lười đuổi theo, Tiêu Trần hung hăng dựng ngón giữa lên: "Đừng để cho ta gặp lại mi!"
Cảm thấy đã đến lúc thích hợp, Tiêu Trần bắt đầu dọn dẹp nơi tĩnh mịch.
Sở dĩ nơi đây trở nên hung hiểm một phần là do các sinh vật ở đây và cũng do bố cục địa hình ở chỗ này.
Đương nhiên, những thứ này trước mặt Tiêu Trần hoàn toàn không phải là vấn đề, Tiêu Trần nén thẳng không gian, san bằng tất cả mọi thứ trong nơi tĩnh mịch.
Động tĩnh đẩy về phía trước của Tiêu Trần cực kỳ khắc chế, chỉ để phòng ngừa một số đại lão phát hiện ra sự hiện hữu của mình.
Nhưng có một câu nói gì mà: sợ cái gì gặp cái nấy.
Khi Tiêu Trần đẩy được nửa đường, trong một đầm lầy màu đen, một viên thịt cực lớn đã khiến Tiêu Trần chú ý.
Đối mặt với Tiêu Trần, tên này không những không bỏ chạy, mà thậm chí còn bình tĩnh mở mắt.
Đúng vậy, nó mở mắt, trên viên thịt giống như ngọn đồi rậm rạp chằng chịt đầy những con mắt, nếu ai bị chúng ám ảnh sợ hãi nhìn thấy nó chỉ sợ sẽ chết ngay tại chỗ.
Những con mắt này bộc lộ đủ loại cung bậc cảm xúc hỉ nộ ái ố, tất cả đều có thể nhìn thấy được.
Những con mắt này đồng loạt nhìn về phía Tiêu Trần, cảm giác cực kỳ khó chịu này khiến ngay cả Tiêu Trần cũng nhíu mày.
Nó không cùng cấp bậc, hoàn toàn không cùng cấp bậc với những sinh vật kỳ quái mà hắn đã gặp trước đây.
Ngay cả Dịch Tiên mạnh nhất cũng không thể so sánh với thứ trước mặt.
Trong lòng Tiêu Trần trở nên cảnh giác, đây có lẽ là Tôn Giả siêu cấp cao thủ mà Cửu Vĩ Hồ nói.
Mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm nhau cả buổi không có động tĩnh gì.
"Từ khi nào Nhân tộc lại có cao thủ như cậu?" Cuối cùng vẫn là viên thịt kia lên tiếng trước.
Thanh âm êm tai đến lạ thường, đệch mợ còn là mẹ sao?
"Hề hề!" Tiêu Trần lúng túng cười, xem ra đối phương không nhận ra thân phận của mình.
Nếu đã không nhận ra, vậy thì lừa gạt người khác là thế mạnh của Tiêu Trần.
"Tôi là sự lựa chọn của ông trời, tôi là duy nhất, tôi là Nhân Hoàng, cô nương là ai?" Tiêu Trần lẳng lơ làm mấy động tạo dáng thể hình.
"Nhân Hoàng?" Viên thịt tràn đầy nghi vấn: "Đây là một hệ thống tu luyện mới sao? Tại sao tôi chưa từng nghe nói nhỉ?"
"Công bằng mà nói, tôi đã trả lời cô một câu, cô cũng nên trả lời tôi một câu chứ." Tiêu Trần không phải là người chịu thiệt, làm gì có chuyện cho người khác hỏi thăm mãi.
Ngược lại viên thịt lại rất lễ phép: "Tôi tên là Dạ Nguyệt, chưởng quản sợ hãi và sa đọa, danh xưng là Vô Thiên Tôn Giả."
Tiêu Trần giật thột, đậu má đúng là gặp phải Tôn Giả thật, cũng may đây chỉ là một phân thân.
"Vô Thiên Tôn Giả, xin chào." Tiêu Trần lễ phép chào hỏi, cũng không nhiều lời, tránh cho nói sai lộ ra chân tướng.
"Nhân Hoàng đại nhân, xin chào." Viên thịt cũng lịch sự đáp lại lời chào.
"Nhân Hoàng đại nhân, danh xưng của ngài là Nhân Hoàng hay cảnh giới tu hành?" Viên thịt hơi tò mò hỏi.
Tiêu Trần gật đầu, bắt đầu nói nhảm: "Tôn Giả đại nhân đã lâu không đến thế gian, có thể không biết sự biến hóa của thế giới này."
Viên thịt đáp lại một cách dịu dàng: "Tôi đã sống ở đầm lầy Thôn Vân quá lâu, lần này phân thân tới đây cũng là để nhìn xem tại sao nơi này lại có động tĩnh lớn như vậy."
Tiêu Trần gật đầu, trong lòng có chút ít nắm chắc.
"Cái gọi là Nhân Hoàng không phải là một phần trong hệ thống tu hành, nếu như khẳng định phải nói ra, có thể nói là một cách xưng hô." Tiêu Trần bắt đầu biên soạn rồi.
"Một người được vạn dân kính ngưỡng, là người mưu cầu hạnh phúc cho muôn dân trăm họ có thể được gọi là Nhân Hoàng, được cung phụng vô số hương khói. Dựa vào sức mạnh của niềm tin, mưu cầu đại đạo."
"Thì ra là vậy." Viên thịt chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là sức mạnh tín ngưỡng, chẳng trách không thể nào cảm nhận được sức mạnh Thiên Oán trên người Nhân Hoàng đại nhân."
"Nhân Hoàng đại nhân trẻ tuổi mà đã có thành tựu như vậy, tương lai chắc chắn đầy mong đợi." Viên thịt rất thân mật kéo quan hệ.
"Không dám." Tiêu Trần khiêm tốn lắc đầu: "Tôn Giả đại nhân thần thông vô biên, vĩnh viễn lưu truyền, tôi chỉ là muối bỏ biển trong dòng sông thời gian mà thôi."
"Không cần phải khiêm tốn." Viên thịt khẽ cười, tiếp tục nói: "Hình như Nhân Hoàng đại nhân còn không chưa chạm vào pháp môn bất tử bất diệt."
Tiêu Trần tim đập loạn xạ, hắn đã đến dị vực một thời gian, nhưng vẫn chưa tìm được manh mối về bất tử bất diệt.
Bây giờ đã có sẵn một tên, Tiêu Trần hy vọng có thể lấy được thứ gì đó từ nó.
Tiêu Trần càng trở nên khiêm tốn cung kính: "Tiểu dân như chúng tôi làm sao dám hy vọng xa vời."
Tiêu Trần không dám hỏi thẳng, bởi vì lão quái vật này đã sống vô số năm, nếu nói sai một câu, có thể bị nhìn ra chân tướng.
Viên thịt khẽ cười nói: "Nhân Hoàng đại nhân không cần khiêm tốn, pháp môn bất tử bất diệt tuy khó có thể chạm đến, nhưng cũng không phải là chuyện gì không thể."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận