Tiêu Trần chê cười một tiếng, "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
"Tôi nghĩ cậu là một người thông minh." Trong ánh mắt của Sở Trung Thiên hiện lên một tia sáng lạnh.
"Tôi rất thông minh, nhưng lại từ trước đến nay thích làm chuyện ngu xuẩn trong mắt các người."
Tiêu Trần buông tay Tiếu Sương ra, Liên Thương Sinh bên người tự động bay đến trong tay.
Mặt quỷ đáng ghét của Cuồng Dạ nhanh chóng phóng đại, trôi lơ lửng ở phía sau Tiêu Trần.
Trong tay Tiếu Sương xuất hiện một thanh dao màu trắng, thế nhưng Tiêu Trần lại để cho Tiếu Sương thu hồi nó.
"Tôi có thể chiến đấu." Ánh mắt của Tiếu Sương nhìn Tiêu Trần với vẻ quyết tuyệt.
"Tôi biết, thế nhưng không cần thiết, tôi sẽ bảo vệ cô tốt, lời tôi từng nói, chưa bao giờ nuốt lời."
Tiếu Sương nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Trần, cuối cùng nghe lời thu hồi dao găm.
"Anh hùng mỹ nhân, tốt." Sở Trung Thiên vỗ tay, "Thế nhưng hình như cậu không biết giới tu hành không có thứ như anh hùng tồn tại."
"Ầm ầm!" Lúc này thuyền buôn chạy cực nhanh đột nhiên ngừng lại.
Hư không hoàn toàn mơ hồ bên ngoài thuyền cũng dần dần rõ ràng, trong hư không xa xôi thỉnh thoảng có hào quang loé lên.
Sở Trung Thiên cười vô cùng vui vẻ, thuyền buôn đột nhiên dừng lại, đối với bọn họ đó là tin tức tốt nhất.
"Để một người liên lạc tông tộc, những người khác cùng tôi đi."
Sở Trung Thiên nói đột nhiên làm khó dễ, lao thẳng tới Tiêu Trần, thân thể như quỷ mỵ, mang theo một chuỗi ảo ảnh.
"Mặc Nham." Tiêu Trần thản nhiên hô một tiếng.
"Ầm!"
Một bóng người vạm vỡ ầm ầm che khuất ở trước mặt Tiêu Trần, cùng Sở Trung Thiên đụng vào nhau.
Sóng khí kinh khủng điên cuồng cuồn cuộn ra, trong nháy mắt kiến trúc xung quanh bị dẹp tan.
"Thú vị." Sở Trung Thiên lui về tại chỗ, nhìn Mặc Nham im hơi lặng tiếng cười nói: "Thảo nào không sợ hãi, thì ra có một vị Vô Chỉ Cảnh kinh khủng như vậy ở sau lưng cậu."
"Đánh chết hắn ta." Tiêu Trần nói nắm chặc cán đao Liên Thương Sinh.
"Vui vì ngài cống hiến sức lực." Mặc Nham ầm ầm đánh về phía Sở Trung Thiên.
"Tên tiểu tử kia giao cho các người." Bóng người của Sở Trung Thiên cực nhanh lướt về phía xa xa, xem ra là muốn mang chiến trường rời khỏi nơi này.
Mặc Nham liếc mắt nhìn Tiêu Trần, Tiêu Trần nhẹ nhàng gật đầu, "Vặn đầu hắn ta xuống cho tôi."
Mặc Nham không trả lời, trực tiếp truy đuổi Sở Trung Thiên.
Nhìn tám nửa bước Vô Chỉ Cảnh còn lại trước mắt, tay Tiêu Trần nhẹ nhàng cầm lên cán đao Liên Thương Sinh.
"Rống." Cuồng Dạ ở phía sau Tiêu Trần điên cuồng gầm hét lên, khí độ kinh khủng thô bạo mãnh liệt lan tràn ra.
Tiêu Trần trở tay chính là một cái tát, tức giận nói: "Rống rống rống, rống cái con mẹ mi, đánh nhau thì đánh đi, mi ở đó gào khan cái tinh thần gì."
Khuôn mặt Cuồng Dạ ủy khuất, "Đây không phải là cho ngài một chút khí thế sao?"
Lúc này một lão đầu mặt mũi đầy nếp nhăn cười híp mắt nói: "Để cho tôi tới chiếu cố tiểu hữu được không?"
Ở trong mắt bọn họ, Tiêu Trần chính là một người không có chân nguyên, bọn họ cũng có thể đoán được Tiêu Trần là võ phu, thế nhưng vậy thì đã sao?
Ngoại trừ đại tông sư võ đạo, võ phu bình thường không cách nào chống lại tu sĩ nửa bước đạp vào Vô Chỉ Cảnh như bọn họ.
Đại tông sư võ đạo rất thưa thớt, thậm chí còn hiếm thấy hơn ngụy Đế, không ai tin thiếu niên trước mắt này là một vị đại tông sư võ đạo.
Bởi vì hắn quá trẻ tuổi, cho dù bắt đầu tu hành từ trong bụng mẹ, cho dù thiên phú tốt, ở nơi này cái tuổi này không có khả năng đạt được cảnh giới đại tông sư võ đạo.
Bọn họ đoán không sai, Tiêu Trần cũng không phải là đại tông sư võ đạo, thậm chí Tiêu Trần chỉ là một võ phu Tam Cảnh yếu ớt.
Thế nhưng bọn họ không biết, Tiêu Trần có bao nhiêu thứ lộn xộn.
Mấy thứ này cộng lại cũng đủ để Tiêu Trần chém giết nửa bước Vô Chỉ Cảnh.
Lão giả cười híp mắt nhìn Tiêu Trần, khí cơ trên người bỗng nhiên bạo phát, một sóng khí nóng rực bố trí đi ra.
Lão đầu cũng không ngu ngốc, sẽ không bởi vì Tiêu Trần tuổi còn trẻ mà coi thường hắn, có thể sai sử một Vô Chỉ Cảnh đỉnh cấp, làm sao đều hẳn là thật sự có tài.
Lão đầu bóp nát một hạt châu, sau khi hạt châu vỡ vụn thì hình thành một cái vòng bảo hộ trong suốt ở bên cạnh ông ta.
Nếu đoán được Tiêu Trần là võ phu, loại lão bất tử như ông ta làm sao có thể sẽ không có biện pháp đề phòng?
Võ phu mạnh nhất vật lộn gần người, chỉ cần phòng vệ điểm này, ông ta có thể đứng ở thế bất bại.
"Tiểu hữu, nếu cậu có thể đánh vỡ Càn Khôn tráo của tôi, tôi sẽ không xuất thủ nữa, thế nào."
Lão đầu đương nhiên là đùa giỡn, chỉ là vì nhiễu loạn Tiêu Trần một chút mà thôi.
Tiêu Trần không có hé răng, không biết từ khi nào dáng vẻ của Tiêu Trần đã xuất hiện biến hóa.
Hông của Tiêu Trần hơi cong, hơi hơi nghiêng về đằng trước, bày biện ra một loại tư thế sắp chạy trốn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận