Lão đạo sĩ thấy Độc Cô Vô Song có chút không tình nguyện, tiêu sái cười cười.
"Duyên phận chưa tới mà." Lão đạo sĩ có chút đáng tiếc cười cười.
Lão đạo sĩ lang thang cùng đệ tử, quan sát thấy thiên địa dị tượng kinh người đó, cho nên mới mày dạn mặt dày đi đến nhà họ Độc Cô nhận đệ tử.
Nếu đó là một gia tộc khác, có thể sẽ quyết định ngay tại chỗ.
Nhưng những đứa bé của nhà họ Độc Cô đều luôn tự mình dạy dỗ.
"Cậu là ai?" Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào.
Độc Cô Vô Song cau mày, lão đạo sĩ cũng hơi tò mò.
Nhà họ Độc Cô mặc dù ít người, nhưng lại có đến bảy Thần Nhất, dám tới đây làm loạn, đầu óc bị lừa đá à?
"Bịch! Bịch!" Hai thanh âm trầm đục vang lên, sau đó bên ngoài chìm vào yên lặng.
Trong sân, Tiêu Trần nhìn hai người ngất xỉu trên mặt đất, xoa xoa cổ tay: "Mụ nội nó, đầu cứng vãi!"
Tiếng ồn ào ở đây đã làm kinh động những người đến nhà họ Độc Cô để tặng quà mừng.
Mười mấy người chạy ra khỏi phòng khách.
Nhìn Tiêu Trần, mọi người tràn đầy dấu chấm hỏi, thằng nhóc trẻ trâu này từ chỗ nào chạy ra vậy?
"Gia chủ Độc Cô, Trương chân nhân..."
Lúc này, Độc Cô Vô Song và lão đạo sĩ cũng đi ra.
Nhìn thấy hai vị đại thần này, mọi người nhao nhao chào hỏi.
"Cậu là ai? Tại sao lại đến đây gây rối?" Nhìn Tiêu Trần, Độc Cô Vô Song mặt không biểu tình hỏi.
Khi Tiêu Trần nhìn thấy Độc Cô Vô Song, cậu đã sững sờ một lúc, sau đó rất không lễ phép nhìn chằm chằm vào người ta.
"Giống hay không giống, giống hay không giống, con heo chết tiệt." Tiêu Trần không dám tin hỏi.
Hắc Phong đảo mắt heo: "Giống ai vậy, tôi nghĩ gần đây mắt của anh không tốt lắm."
"Đôi mắt của tôi là năm trên năm đó, tốt lắm. Anh thấy cô ta trông có giống như đồ đệ ký danh của tôi, cô nàng táo bạo ở Hạo Thiên đại thế giới không?"
Tiêu Trần ép buộc Hắc Phong mở to mắt, đối mặt với Độc Cô Vô Song.
"Đau đau đau, nhẹ nhẹ cái coi, ai ui! !! Con mẹ nó~" Hắc Phong hai mắt căng ra, nước mắt tuôn trào.
"Ồ, đúng là trông giống bà cô táo bạo đó, nhưng cảnh giới chênh lệch nhiều quá." Hắc Phong vừa khóc vừa chậc chậc kêu kỳ lạ.
"Thả ra, thả ra." Hắc Phong quơ quơ đầu heo, nhảy xuống đất, nhanh như chớp đã chạy đến bên cạnh Độc Cô Vô Song.
"Này, Trần Ca Nhi, anh nhìn da đen này, nhìn vết sẹo trên mắt này, giống như đúc luôn, bà cô đó sao lại chạy tới đây?"
Hắc Phong vòng quanh Độc Cô Vô Song một vòng, trong miệng sợ hãi thán phục không ngớt.
Đồ đệ ký danh duy nhất của Tiêu Trần ở Hạo Thiên đại thế giới, trông giống hệt nữ nhân trước mặt.
Nhưng Hắc Phong nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng.
Cô nàng táo bạo đó đã vài ngàn tuổi, còn cô nàng trước mặt này chỉ khoảng vài trăm tuổi.
Bất kể một người tu hành trông trẻ như thế nào, nhưng là cốt cách kinh mạch sẽ phát sinh biến hóa theo thời gian.
Hơn nữa tinh khí thần hoàn toàn khác nhau ở mỗi lứa tuổi.
Phán đoán tuổi của một người tu hành thông qua những điều này, hầu như không thể sai.
"Chắc là không phải cùng một người. Nếu là cô nàng táo bạo kia, có lẽ ông đây đã bị đánh thành bánh thịt rồi."
Hắc Phong tiện hề hề cọ xát chân Độc Cô Vô Song, Độc Cô Vô Song chỉ hơi nhíu mày mà thôi.
"Anh thật đáng bị đánh." Tiêu Trần liếc mắt.
Con heo đê tiện này có thể sống đến bây giờ mà không bị người ta đánh chết, coi như là một kỳ tích sinh mệnh rồi.
"Cậu là ai, đến nhà họ Độc Cô của tôi có chuyện gì không?"
Nhìn hai tên hộ vệ ngất xỉu trên mặt đất, giọng điệu của Độc Cô Vô Song có chút lạnh.
"Tôi là ai?" Tiêu Trần gãi gãi đầu, có chút khó xử.
Phải giới thiệu thế nào đây ta?
Thôn Thiên Đại Đế?
Phi! Ai mà tin chứ!
"Con heo chết tiệt, nói cho cô ta biết tôi là ai?" Tiêu Trần nháy mắt với Hắc Phong.
Hắc Phong ho khan hai tiếng, đột nhiên lấy ra một tấm danh thiếp, ném về phía Độc Cô Vô Song.
Trong lòng Tiêu Trần đông cứng, con heo chết tiệt này.
Độc Cô Vô Song nhận lấy danh thiếp, sắc mặt cứng lại tại chỗ.
"Công nhân vệ sinh tập đoàn Hắc Phong, Tiêu Đại Đầu, điện thoại xxxxx."
Tiêu Trần lẽ ra phải nghĩ đến chuyện con heo chết tiệt này nhất định sẽ chơi xấu mình.
"Cái đó, hehe, đừng để ý, heo nhà tôi hơi nghịch ngợm." Tiêu Trần bế Hắc Phong lên, kẹp nó dưới nách cái xoẹt.
"Còn tôi, tôi là gia chủ nhà họ Tiêu ở thành phố Minh Hải, à cứ vậy đi, haha..." Tiêu Trần ngượng nghịu cười.
Nhà họ Tiêu? Thành phố Minh Hải không có đại gia tộc nào, chỉ có một học viện. Đào đâu ra nhà họ Tiêu?
Độc Cô Vô Song hơi nghi hoặc, nếu mà nói đến họ Tiêu, thì chính là Yêu Chủ.
Nhưng người ta là nữ, hơn nữa quản lý trăm vạn đại quân Yêu tộc, lại còn là hiệu trưởng của học viện, có thể nói là quyền thế thông thiên, tự mình đến đây làm gì?
"Cậu nhóc, cậu có biết nơi này là nơi nào không?" Những người xung quanh đến tặng quà mừng rốt cục phục hồi tinh thần lại sau một lúc đứng hình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận