Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1489: Đào Nguyên Thiên Chinh

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Cả đám người Thiên Lạc chỉ như là đang xem cuộc vui, dường như không có ý định giúp đỡ.
Đều là những lão quái vật sống vô số năm, có rất chuyện không biết.
Bọn hắn rất vui sướng khi thấy người áo đen đi thử ngọn nguồn của Tiêu Trần thần tính, hy vọng có thể nhìn ra một số cách thức.
Chỉ là người áo đen vừa đối mặt đã bị đánh răng rơi đầy đất, khiến bọn hắn rất thất vọng.
Tiêu Trần thần tính có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Xin lỗi nhé, không làm anh bị thương chứ?"
Cái mặt này thật sự bị ném đến nhà bà ngoại luôn rồi, người áo đen tức giận đầu có chút choáng váng.
"Oành!"
Trong không khí truyền đến một tiếng nổ vang, người áo đen lao thẳng lên trời, kéo ra khoảng cách với Tiêu Trần thần tính.
"Kinh Lang Thế."
Người áo đen tức giận mất đi lý trí, vừa xông lên đã lập tức sử dụng sát chiêu.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện mười mấy vòi rồng thông thiên đen kịt, động tĩnh cực lớn của vòi rồng giống như tiếng sói tru, rung động lòng người.
Bầu trời trong nháy mắt trở nên đen kịt.
"Rời khỏi đây đi." Nhìn vòi rồng đen kịt, Thiên Lạc dẫn người của mình rời khỏi Lạc Mã hồ.
Cương Chủ cũng không chút do dự, dẫn mọi người rời khỏi nơi này.
"Các cô không thể đi được, mọi chuyện nên được giải quyết hoặc là phải được giải quyết đấy."
Chẳng biết từ lúc nào một thanh trường đao màu vàng kim xuất hiện trong tay Tiêu Trần thần tính.
Nếu muốn giữ lại nhiều tên cường giả như vậy, ngay cả Tiêu Trần thần tính cũng không thể sử dụng thủ đoạn và thần khí bình thường được.
Đã vậy thì chỉ có thể dùng Thiên Chinh Quyết mà thôi.
Tiêu Trần thần tính đang cầm ngược trường đao, trên mũi đao chẳng biết lúc nào lóe lên một tia sáng vàng.
Sau đó, từ tia sáng vàng này những sợi tơ vàng không ngừng xuất hiện, những sợi tơ điên cuồng lan rộng ra ngoài.
Những sợi tơ này giống như rễ của một cái cây lớn, giăng mắc khắp nơi, bao phủ toàn bộ thiên địa.
Thế giới đen kịt cứ như thế bừng sáng lên.
Tiêu Trần thần tính cười hì hì nói: "Tôi đưa các cô đi đến một nơi tốt lắm."
"Đào Nguyên Thiên Chinh."
Một tia sáng vàng chói lọi đột nhiên bộc phát, ánh mắt mọi người bỗng trở nên đui mù, ai nấy đều vô thức che mắt lại.
Ánh sáng vàng dần dần mờ đi, khi thị giác của mọi người trở lại bình thường thì bọn họ bỗng phát hiện cảnh tượng trước mắt đã long thời lỡ đất.
Trước mắt là một thế giới hoang vu, không nhìn thấy một chút sự sống nào, đập vào mắt chỉ có bãi cát vàng đầy trời và một cái cây lớn héo rũ.
Một trận gió nổi lên thổi tung cát vàng đầy trời, sau đó làm bật gốc cái cây lớn héo rũ đó.
"Đây là đâu?" Giọng người hỏi đã bắt đầu run lên.
"Kết giới, một kết giới rất mạnh mẽ." Thiên Lạc nhẹ nhàng phất phất tay, một con phượng hoàng đen lao ra khỏi cơ thể cô ta, vọt thẳng về phía chân trời xa xôi.
"Oành!"
Phượng hoàng đen ầm ầm nổ nát vụn ở nơi giao nhau giữa cát vàng và bầu trời, hóa thành ngọn lửa đen kịt đầy trời.
"Kết giới rất mạnh. Nếu muốn thoát ra ngoài, chỉ có thể hợp lại mới có thể phá tan được." Thiên Lạc nghiêm nghị nói.
Lúc này, trời bỗng đổ mưa.
Cơn mưa không lớn nhưng rất dày đặc, nhỏ giọt trên cát vàng, làm ẩm dần dần đại địa khô cằn.
Một tí xanh tươi chui ra khỏi hoang mạc, nương theo mưa phùn, vươn cành đâm chồi nảy lộc.
Màu xanh nhỏ bé ấy giống như một tín hiệu, đón lấy sự bắt đầu sống lại của đại địa.
Nhưng cọng cỏ non, cây to, dòng sông, hồ nước lần lượt xuất hiện dưới cơn mưa phùn này.
Mưa tạnh, nắng tắt, những giọt sương tắm ánh mặt trời tỏa ra muôn màu rực rỡ.
Hương thơm của đại địa và không khí trong lành, từng thứ chui vào mũi của mọi người, vui vẻ thoải mái biết bao.
"Hì hì hì, ở đây có đẹp không nào?" Bóng dáng Tiêu Trần thần tính đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Bây giờ không ai dám nghi ngờ thực lực của Tiêu Trần nữa, có khả năng vây khốn nhiều người như vậy cùng một lúc, loại chuyện này từ khi trận chiến bàn cờ Hỗn Độn bắt đầu, chưa bao giờ xảy ra.
"Rốt cuộc cậu muốn gì?" Thiên Lạc nhíu mày hỏi.
"Hì hì..." Tiêu Trần thần tính nghịch ngợm nở nụ cười: "Rất đơn giản, chỉ cần các cô đồng ý dùng oẳn tù tì để giải quyết vấn đề, tôi sẽ cho các cô đi ra ngoài."
Thiên Lạc thật sự không thể hiểu nổi, chỉ vào đám người Cương Chủ hỏi: "Tại sao cậu lại muốn xen vào việc của người khác? Cậu cùng một ruột với đám người bọn họ phải không?"
Tiêu Trần thần tính không vui phồng má nói: "y yo, tôi chỉ là không nghe lọt cái đạo lý mạnh được yếu thua của cô thôi, mạnh mẽ cũng không phải là các cô muốn làm gì thì làm. Nếu mọi người đều giống như các cô vậy, thì chỉ sợ Đại Ma Đầu đã thống trị thế giới mất rồi."
"Các cô không thể xông ra khỏi kết giới này đâu, nghe tôi đọc kinh cho các cô nhé, trước tiên phải tĩnh tâm cái đã."
Tiêu Trần thần tính nói xong, vẻ mặt bắt đầu bắt đầu nghiêm túc, vô số ánh sáng vàng từ trong cơ thể tuôn ra.

Bình Luận

0 Thảo luận