Tiêu Trần thu tay lại, hắn nhặt lên một mảnh xương trắng, một trận gió nhẹ thổi qua, mảnh xương trắng trong tay hóa thành bột phấn, bay về phương xa.
"Đã qua nhiều năm như vậy rồi sao?"
Đến nơi này, Tiêu Trần lại cảm thấy bình tĩnh trở lại, tâm trạng cũng không còn lo lắng nữa. Hắn lắc đầu, đi lên tường thành.
Bao trùm là màu đỏ chói mắt, còn có cả bầu không khí bi thương nồng đậm.
Hắn leo lên một lúc lâu mới tìm thấy cổng vào thành, cửa thành đã không còn nữa.
Cửa thành bị một bộ hài cốt của một con cự thú chặn lại, cự thú đầu người nhìn ra bên ngoài, giống như đang nhìn về phương xa.
Nhìn tư thế này, có vẻ như không phải là cự thú muốn công thành, mà là đang canh giữ cửa thành.
Nó dùng thân thể của mình chặn cửa thành lại, ngăn cản kẻ địch tiến vào thành.
Tiêu Trần có thể tưởng tượng được, nơi đây đã từng xảy ra đại chiến thê thảm đến mức nào. Hắn đi xuyên qua khe hở hài cốt, đi vào trong nội thành.
Từ đống đổ nát thê lương này, hắn có thể đoán ra nơi đây đã từng phồn hoa đến mức nào.
Nhưng bây giờ, trước mặt hắn chỉ là một mảnh hoang vu, không có bất cứ sinh cơ nào.
Tiêu Trần dạo bước trong thành, đập vào mắt hắn là mặt đường bị bao phủ bởi đống hài cốt và máu đỏ tươi.
Một đám người đông đúc đang đi trên cánh đồng hoang vu, tất cả mọi người đều mặc áo đen, cho dù da thịt bị lộ ra ngoài cũng được họ thoa lên một lớp thuốc màu đen không biết tên.
Dẫn đầu là một cô gái, thân thể thướt tha.
Trong ánh mắt cô gái hiện lên vẻ lo lắng, nhìn về phương xa.
"Trước khi trời tối, chúng ta nhất định phải đến được thành Lạc Nhật, qua đêm ở trên đồng cỏ hoang dã dễ bốc cháy rất nguy hiểm."
Cô gái nới với ông già bên cạnh.
Ông lão còng lưng, trông có vẻ đã rất lớn tuổi.
"Phong Nhi, cháu dẫn những thanh niên cường tráng trong tộc đi trước đi, những ông già như chúng ta sẽ đi theo phía sau!"
Lúc nói chuyện, ông lão phải thở hổn hển, có vẻ rất mệt nhọc.
Trong mắt cô gái hiện lên vẻ không đành lòng, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.
Cô gái bất đắc dĩ gật đầu, cô ta biết rõ, chỉ làm như vậy mới có thể mang đến cơ hội sống cho nhiều người hơn.
Cô gái tỏ ý đại quân dùng chân lại nghỉ ngơi và hồi phục, trong lúc nghỉ ngơi để dưỡng sức, cô gái phân chia đội ngũ thành các tổ.
Những người trẻ tuổi khỏe mạnh, cường tráng được phân vào một nhóm, những người đã có tuổi hoặc sức khỏe không tốt sẽ được phân vào một nhóm khác.
Không có ai lên tiếng, đội ngũ vài trăm người yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Trên mặt mỗi người đều là vẻ hờ hững, hoặc nói cách khác, đó là vẻ mặt chết lặng.
Bọn họ đã quá quen thuộc với những tình huống thế này rồi.
Vốn là đội ngũ mấy vạn người, đến hôm nay chỉ còn sót lại mấy trăm người, lòng bọn họ đã như tro tàn.
Đối với bọn họ mà nói, chết cũng phải chuyện gì xấu.
Một cô gái tóc dài nắm chặt tay ông lão kia, hai mắt mông lung, đẫm lệ.
"Đại gia gia." Cô gái khóc không thành tiếng, cô biết rõ, lần tách đội ngũ này có ý nghĩa như thế nào.
Ông lão cười ha hả, vỗ đầu cô gái, ra vẻ thần bí, từ từ lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong ngực ra.
Hộp mở ra, bên trong có mấy chiếc kẹo sắc màu rực rỡ.
Những chiếc kẹo sặc sỡ, dưới sắc trời đỏ sậm trở nên vô cùng sáng chói.
Ông lão dùng bàn tay gầy như cây khô, đút viên kẹo vào trong miệng cô gái.
"Ngọt không?" Ông lão nở nụ cười hiền lành, hàm răng đã sắp rụng hết rồi.
"Oa."
Cô gái ngậm kẹo, khóc lớn một tiếng, giống như gặp phải chuyện đau khổ nhất trên đời.
Ông lão quay người sang chỗ khác, lau nước mắt.
Lúc quay đầu lại, ông lão lại bày ra dáng vẻ tươi cười: "Con nhóc này, đúng là thích khóc mà."
Ông lão đặt hộp nhỏ vào tay cô gái, về nhau nếu có nhớ đại gia gia thì hãy ăn kẹo nhé, đại gia gia ở trên trời vẫn luôn dõi theo cháu.
Ông lão cũng không lừa dối cô gái, tử vong ở nơi này cũng chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa.
Nếu muốn sống sót ở thế giới này, nhất định phải đối mặt với thực tế.
"Đi thôi!"
Ông lão xua xua tay, đi đến đám người phía sau, nở nụ cười nhìn đội ngũ phía trước.
Lúc này, một trận tiếng ca vang lên, đám người già hát lên bài ca dao tương truyền nhiều thế hệ, là bài ca tiễn đưa đám người phía trước.
Tiếng ca vang vọng trong không gian, mãi lâu sau vẫn chưa tản đi.
Trời tối rất nhanh.
Mặt trăng máu cực lớn đã treo trên bầu trời.
Một đội ngũ khoảng hai trăm người đi tới phía dưới tường thành, thế nhưng bọn họ lại không tìm được đường vào.
Cô gái dẫn đầu nóng nảy, cơ thể không ngừng nhảy nhảy bên ngoài bức tường.
"Cửa vào ở đâu? Cửa vào ở đâu?"
Trong lòng cô gái điên cuồng hét lên, nhưng lại không dám phát ra một chút âm thanh nào.
"Tộc, tộc trưởng, hôm nay, hình như hôm nay là đêm Huyết Nhãn.
Một giọng nói run rẩy vang lên bên tai cô gái.
Cơ thể cô gái sựng lại, đứng nguyên tại chỗ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận