Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1809: Đấu Địa Chủ (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Vào lúc này, cơ thể Tiêu Trần nhân tính gần như trở nên trong suốt, cả gian phòng bắt đầu không ngừng run rẩy.
Những vết nứt chắp vá lại với nhau bắt đầu mở ra, tưởng chừng như gian phòng này có thể đổ sập bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này Tiêu Trần nhân tính dường như dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ cần bài trong tay bọn họ ra được càng nhiều thì xác suất thắng cược càng lớn.
Cho đến khi Tiêu Trần ma tính chỉ còn lại hai lá bài và Tiêu Trần thần tính chỉ còn lại một lá bài, nguy cơ đã lên đến đỉnh điểm.
Thân thể của Tiêu Trần nhân tính đã biến mất đến ngực, gian phòng bắt đầu vỡ vụn ra từng khúc, chỉ cần Tiêu Trần ma tính thắng ván bài này, chỉ sợ Tiêu Trần nhân tính sẽ ợ ra rắm mất.
"Sáu." Tiêu Trần ma tính đánh ra một lá bài.
Tiêu Trần nhân tính vội vàng đánh ra cao hơn.
Gian phòng đang vỡ vụn từng khúc chậm lại một chút.
"Đánh ra được không?" Tiêu Trần thần tính lo lắng nhìn Tiêu Trần nhân tính, hung hăng lắc đầu, trong tay hắn còn cầm một con A.
"Đừng." Tiêu Trần ma tính lắc đầu.
Tiêu Trần nhân tính gật đầu với hai người, lá bài trong tay bắt đầu không ngừng tuôn ra.
Khi số lượng lá bài trong tay Tiêu Trần nhân tính ngày càng ít đi, thân hình đang biến mất của Tiêu Trần nhân tính dần dần khôi phục, thân thể trong suốt cũng chậm rãi ngưng thực trở lại.
Gian nhà bị vỡ vụn cũng bắt đầu tự động sửa chữa cho đến khi chúng được khôi phục nguyên trạng.
"Cám ơn, trở về mời các cậu uống rượu." Tiêu Trần nhân tính nói xong cầm lấy lá bài cuối cùng.
Tại thời điểm này, biến hóa xuất hiện.
Hai ánh sáng huỳnh quang màu vàng đen trên ván bài trong khoảnh khắc Tiêu Trần nhân tính tuyên bố mình chiến thắng, tất cả đều vọt vào trong cơ thể Tiêu Trần nhân tính.
Ánh sáng xám trên người Tiêu Trần ầm ầm nổ tung, biến thành những điểm ánh sáng huỳnh quang tiến vào trong phòng, giữa những phù văn thần bí đó.
"Là cậu nói đó nha, nhớ mau trở về mời tôi uống rượu đó." Tiêu Trần thần tính nhìn cảnh này, cục đá lớn trong lòng rơi xuống đất, vui vẻ phun ra cái lưỡi nhỏ màu hồng phấn của mình với Tiêu Trần nhân tính.
"Không thì lại thơm một cái nữa." Kết cục chiến thắng đã định, Tiêu Trần nhân tính lại vui vẻ trêu chọc Tiêu Trần thần tính.
"Ah, phi, đồ lưu manh." Tiêu Trần thần tính phồng má, ghét bỏ lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó biến mất không còn tung tích.
"Đi thôi, nhớ trả lãi đó." Tiêu Trần ma tính còn dứt khoát hơn, ném lại một câu rồi biến mất không còn tăm hơi.
"Cậu đúng thật là một kẻ nhàm chán mà." Tiêu Trần nhân tính trợn trắng mắt, duỗi người.
Tiêu Trần đẩy cửa bước ra chậm rãi đi ra ngoài, bước qua cánh cửa, cũng đã xuất hiện trong tinh không.
Gian phòng phía sau từ từ biến mất không còn tung tích, mọi thứ đều trở lại yên lặng.
Đột nhiên, hư không trước mặt Tiêu Trần xuất hiện một trận hư không run rẩy, sau đó hình thành một vòng xoáy, một bóng dáng chạy ra khỏi vòng xoáy.
Nhìn bóng dáng này, Tiêu Trần nở nụ cười, âm dương quái khí giễu cợt nói: "Yo, ngài còn chưa chết ấy à."
Người này không phải là ai khác chính là người thần bí đến từ dị vực.
Trong ván bài này, nó đã thua, nhưng tính chất đặc biệt của bất tử bất diệt đã khiến nó sống lại.
Chỉ là ánh mắt của nó trông rất hoảng loạn, có vẻ như đã gặp phải một chuyện cực kỳ khủng bố nào đó.
"Mi là một kẻ Thần Vô Chỉ Cảnh, làm sao có thể thắng ta chứ?" Người thần bí lòng tràn đầy không cam lòng nhìn Tiêu Trần, sương mù màu đen trên người không ngừng điên cuồng bừng lên.
Tiêu Trần nhảy ra khỏi khu vực bao phủ trong màn sương đen, vui vẻ nói: "Hì hì, vận may của ông quả nhiên không lớn lắm, nhưng hai tên kia thì khác, mi hiểu chưa?"
Người thần bí giờ mới kịp phản ứng, thông tin về Tiêu Trần hiện lên trong đầu, một thân thể ba phân thân.
Điều đó có nghĩa là nó đang đấu số mệnh với ba người.
"Mi ăn gian." Người thần bí giận bay màu, hóa thành một luồng ánh ánh xông thẳng tới Tiêu Trần, muốn chém giết Tiêu Trần tại đây.
"Lên đường bình an nhé." Đối mặt với một đòn giận dữ từ người thần bí, Tiêu Trần bình tĩnh phất tay.
Vào lúc sức mạnh khủng bố của người thần bí sắp tác động đến Tiêu Trần, bàn tay già nua to lớn từ trong hư vô đã vươn ra nắm lấy người thần bí.
"Không thể giết chết mi được, vậy thì hãy đi Luân Hồi Tuyệt Cảnh mà nhận lấy nhân quả vĩnh viễn đi nhá!" Tiêu Trần vui vẻ trêu chọc, sau đó ôm quyền với bàn tay già nua kia: "Lão tiên sinh, làm phiền ngài rồi."
Bàn tay già nua nắm lấy người thần bí biến mất trong hư vô.
Tiêu Trần đứng trên tinh không, nhíu mày thật chặt, nhân quả không có ảnh hưởng gì đến thân hình bất tử bất diệt của cái thứ này, mọi chuyện càng ngày càng tệ hơn rồi.
"Phải nhanh chóng đến dị vực một chuyến thôi. Nếu không tìm hiểu ngọn nguồn của sự bất tử bất diệt này, mọi thứ sẽ chỉ là lời nói suông."

Bình Luận

0 Thảo luận