Thiếu niên có chút tò mò: "Lão quái vật của Huyết Sát minh mà Phong bá nói chính là người thành lập Huyết Sát minh, phải không?"
Ông lão nghiêm nghị gật đầu, sắc mặt có chút nghiêm trọng: "Không ngờ là sau bao nhiêu năm mà bà già dịch này vẫn còn sống. Thật không thể tin được!"
Ông lão nhìn về phía thiếu niên, tâm trạng lại tốt lên: "Thiếu gia không cần lo lắng, chỉ cần thời đại lớn tới, những người này chẳng qua đều là đám gà đất chó sành, rẻ mạt đầy đường mà thôi."
Thiếu niên có chút bất đắc dĩ gật đầu, bây giờ không phải là lúc thể hiện sức mạnh, nếu bây giờ cậu chạy ra ngoài mà bị người đánh chết sau bao nhiêu năm nhẫn nhịn thì đúng là một trò đùa lớn.
"À mà còn một chuyện nữa, hôm qua nhà họ Long đột nhiên có biến động. Có người trong nhà họ Long bất ngờ thức tỉnh huyết mạch, nhưng người này phải là Chân Long, mà là một Ác Long. Tên Ác Long này đã giết sạch cả nhà họ Long."
Lúc ông lão nói chuyện này, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, tựa như đây là chuyện cực kỳ tốt, nếu có rượu có khi còn làm vài ngụm
Cũng không trách ông lão lại vui vẻ như vậy, 'Huyết mạch Chân Long' không phải là chuyện có thể đùa giỡn được, nếu thật sự thức tỉnh thì thực lực sẽ một đường đi lên, không gì cản nổi.
Huyết mạch khủng bố như vậy nhất định sẽ trở thành vật cản đường khi thiếu gia nhà mình trèo lên đỉnh cao. Bây giờ nhà họ Long đã bị diệt, chỉ còn một thiếu nữ được mọi người trong gia tộc liều chết bảo vệ mới chạy thoát ra ngoài.
Nhà họ Long chỉ còn lại có một con Tà Long và một thiếu nữ, như vậy đối với thiếu gia nhà mình mà nói, có nghĩa là sẽ là mất đi một mối uy hiếp tiềm ẩn.
"Tà Long?" Thiếu niên hứng thú bừng bừng hỏi.
Ông lão gật đầu: "Đúng là Tà Long, hẳn là huyết mạch xuất hiện biến dị nên mới có thể xuất hiện tình huống này."
Thiếu niên có chút hưng phấn nói: "Đúng là thú vị, thiên địa này đúng là rối loạn, bọn đầu trâu mặt ngựa, quỷ xa thần quái gì cũng lòi ra hết cả rồi."
Ông Lão gật đầu: "Thiếu gia không cần quản mấy chuyện khác, chỉ cần tĩnh tâm tu luyện là được, chờ ngày bay thẳng lên cao."
Thiếu niên nhìn núi tuyết trắng xoá phía xa, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng hào khí, bèn vung tay lên.
Mắt trái bắt đầu nổi gió, phía xa là vòi rồng khủng bố đột nhiên quấy đảo đến long trời lỡ đất.
Sắc mặt ông lão vui vẻ: "Chúc mừng tu vi thiếu gia lại tiến thêm một bước."
Thiếu niên có tí đắc ý, ở tuổi này đã bước đến Phá Thiên Cảnh đỉnh phong, nói là trước đó không ai đạt được cũng không quá. Hơn nữa nếu không phải thế giới này không cho phép, thiếu niên có lòng tin mình sẽ trực tiếp vọt tới chỗ còn cao hơn.
Lúc thiếu niên đắc ý, một bóng đen rơi từ trên trời xuống, đánh thẳng tới vòi rồng đang điên cuồng tàn sát bốn phía.
So với vòi rồng khổng lồ, tuy bóng người này nhỏ bé nhưng lại mang theo một cỗ khí thế vô song.
"Gràoô."
Một tiếng gào kinh tâm động phách vang lên giữa đất trời, gần như toàn bộ núi Đại Tuyết đều không ngừng chấn động.
Trong âm thanh khí thế rào rạt kia, vòi rồng đột nhiên vỡ nát, tản đi.
Thiếu niên vốn đang dương dương đắc ý, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tiếp theo một bóng người nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, gần như là thuấn di bất ngờ xuất hiện ở chỗ đỉnh núi mà thiếu niên đang đứng, giống như thần tiên hạ phàm.
Người vừa đột nhiên xuất hiện là nam nhân trung niên.
Nam nhân trung niên có thân hình cao lớn khôi ngô, thần sắc vô cùng lạnh lùng, bắt mắt nhất chính là đôi mắt đỏ tươi giống như đang nhỏ máu.
Thiếu niên nhìn cặp mắt kia, một luồng khí thế huyết tinh dày đặc đập vào mặt, mang theo cảm giác áp bách không cách nào nói rõ.
Cảm nhận được áp lực khổng lồ giống như thái sơn áp đỉnh, ông lão ngăn trước người thiếu niên, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
Trên tay ông lão nắm một lá bùa màu vàng, đây là thứ áp đáy hòm của lão, có thể làm cho người ta di chuyển tức thời đến địa điểm cách đây trên trăm dặm.
Nếu như tình huống bất thường, ông lão sẽ không do dự mà dùng lá bùa vô cùng trân quý này.
Ngoài dự kiến của ông lão chính là người trung niên chỉ nhìn đôi mắt của thiếu niên, sau đó nhàn nhạt nói một câu: "Cút."
Trong lòng hai người đều thả lỏng, đối với việc có thể giữ được một mạng mà nói, chút mặt mũi này thì tính là cái chim gì.
Hai người đầu cũng không dám quay lại, vội vàng chạy khỏi núi Đại Tuyết. Đợi đến lúc ra khỏi phạm vi núi Đại Tuyết, hai người mới dừng bước.
Thiếu niên đột nhiên nở nụ cười, vui vẻ như một thằng đần.
"Phong bá, ông nói xem người vừa rồi là thứ gì vậy?"
Sắc mặt ông lão không tốt lắm, hai người bọn họ là đại lão Phá Thiên Cảnh, bị người chỉ thẳng mặt nói cút, có là ai thì cũng không vui vẻ nổi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận