Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 444: Anh đừng có lại đây

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Người trẻ tuổi muốn chạy trốn, nhưng cậu ta tuyệt vọng phát hiện, hầu như xung quanh đã bị những sợi tơ màu đen khủng khiếp giăng kín.
Tình cảnh này giống như đúc cảnh lúc nãy cậu ta làm ra.
Người trẻ tuổi lùi từng bước về phía sau, Tiêu Trần từng bước ép sát, hai người một tiến một lùi, trông có hơi buồn cười.
"Anh muốn gì?" Người trẻ tuổi rất tuyệt vọng.
Tiêu Trần trợn mắt, nhếch môi cười nói: "Chơi."
Dáng vẻ giống như sói xám nhìn thấy cừu con kia khiến người trẻ tuổi không rét mà run.
Từng sợi tơ trong suốt điên cuồng tụ về bên cạnh người trẻ tuổi, sợi tơ đan xen ngang dọc chặn trước mặt cậu ta.
"Tôi là người nhà họ Phong đấy, nếu anh dám làm gì tôi, nhà họ Phong sẽ không tha cho anh đâu."
Người trẻ tuổi mạnh miệng đe dọa, nhưng giọng nói run rẩy kia có lẽ chính cậu ta nghe thấy cũng cảm thấy không đáng tin.
Tiêu Trần ném cây búa, dáng vẻ cà lơ phất phơ căn bản không đặt lời người trẻ tuổi nói trong lòng.
Tiêu Trần nhẹ nhàng đi xuyên qua những sợi tơ đó, thậm chí còn không hề khựng lại chút nào.
Người trẻ tuổi chưa từng tuyệt vọng thế này, vì sao chỗ này lại có quái vật như vậy.
"Anh đừng đến đây!"
Người trẻ tuổi gào lên giống như con thú bị bao vây, nước mắt nước mũi văng tung tóe, ở trước mặt cái chết, hầu như ai cũng sẽ cúi đầu.
"Rầm!"
Cây búa rỉ sắt lập tức nện lên đầu người trẻ tuổi.
Một cây búa bình thường ở trong tay Tiêu Trần lại biến thành vũ khí giết người sắc bén.
Máu văng tung tóe.
Tiêu Trần cong môi, nện hết búa này tới búa khác lên đầu người trẻ tuổi.
"Sâu bọ phải không?"
"Giết người không chớp mắt phải không?"
"Thú vị phải không?"
Tiêu Trần vừa đập vừa lải nhải.
Mấy người còn sống nhìn thấy mà sợ hết hồn hết vía, đặc biệt là Thánh Nữ, là người được Thần lựa chọn, cô ta có thể nhạy bén cảm giác được hơi thở khủng khiếp nhưng tà ác trên người Tiêu Trần.
Giống như một con Tà Long thật lớn đang lội trong đầm lầy đen ngòm sâu không thấy đáy.
Còn bọn họ đều là cừu con bất lực trước đầm lầy, có thể bị Tà Long kia lao ra khỏi mặt nước nuốt chửng bất cứ lúc nào.
"Xoảng!"
Tiêu Trần ném cây búa trong tay xuống, cười nói: "Đầu chó của cậu không phải cứng lắm à!"
Đầu người trẻ tuổi bị đập bể nát bét, óc trắng trộn lẫn với máu vô cùng chói mắt.
Tiêu Trần vỗ tay, đưa tay lên không trung nắm một cái, tử khí màu đen từ trong những thi thể dưới đất bốc hơi bay lên, hội tụ vào trong tay Tiêu Trần.
Thứ đồ chơi tử khí này thật đúng là khó thu gom, bởi vì dù cho anh mạnh cỡ nào, hoặc là yếu ớt cỡ nào cũng sẽ chỉ có một chút tử khí đó mà thôi, mọi người bình đẳng.
Nếu như không bùng phát tử vong diện tích lớn, Tiêu Trần muốn tăng thực lực lên có hơi khó khăn.
Đầu ngón tay Tiêu Trần lượn lờ tử khí, hơi không vui lắc đầu.
"Lão Kim, chúng ta đi đào báu vật." Tiêu Trần gọi Kim Hương Ngọc.
Kim Hương Ngọc còn đang sững sờ, nghe Tiêu Trần gọi thì đôi mắt bắn ra ánh sáng chói lọi.
"Được!"
Kim Hương Ngọc không nói thêm gì nữa, ôm Cam Mập đi tới bên cạnh Tiêu Trần.
"Có thể... Có thể... Đưa tôi đi theo không?"
Thánh Nữ hơi sợ hãi nhìn Tiêu Trần, nhưng trực giác nói cho cô ta biết, đi theo người trước mắt này có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Tiêu Trần nghiêng đầu liếc Thánh Nữ, thấy dáng vẻ đáng thương kia hắn cảm thấy rất buồn cười.
"Được." Tiêu Trần sảng khoái đồng ý, thậm chí còn không đưa ra điều kiện gì.
Điều này làm Thánh Nữ hơi ngạc nhiên, sao người này không làm theo kịch bản?
Tiêu Trần dễ chịu như vậy làm ánh mắt một già một trẻ kia sáng rực.
Thiếu niên đứng dậy, chắp tay với Tiêu Trần, nói: "Huynh đệ, chúng tôi có thể cùng lên đường không."
"Chát!"
Thiếu niên cảm thấy hoa mắt, gương mặt ăn một cái tát thật mạnh, bay ra ngoài giống như diều đứt dây.
"Thiếu gia." Ông lão hoảng sợ kêu lên, bay đến định đón lấy thiếu niên, kết quả vừa mới đứng dậy mông đã ăn một đạp, văng mạnh vào tường giống như thiếu niên kia.
Hai người loay hoay bò dậy, thật ra không có bị thương, nhưng bị tát một bạt có hơi tổn thương lòng tự trọng.
Có điều khuôn mặt thiếu niên vẫn tươi cười như trước, không nhìn thấy chút bất mãn nào.
Ông lão đang rất giận dữ, nhưng cố gắng áp chế cơn tức trong lòng xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao chứ?"
Tiêu Trần trợn mắt: "Không vì sao cả, thấy hai người chướng mắt thôi."
Tiêu Trần nói xong chỉ vào thiếu niên: "Đặc biệt là cậu, tôi rất ghét, tuy rằng không biết vì sao, nhưng tốt nhất cậu đừng tới gần tôi, tôi sợ tôi không nhịn được lấy búa đập nát đầu chó của cậu."
Đây là tính cách vô cùng kỳ quặc của Tiêu Trần, có đôi khi một giây trước còn đang yên đang lành nói chuyện với nhau, nhưng giây sau đã đánh nát bét đầu chó người đối diện.
Nếu không phải trên người thiếu niên mang đại khí vận, đại diện cho tương lai loài người thì có lẽ Tiêu Trần tát cậu ta một cái chết luôn rồi.
Đây là nguyên nhân Tiêu Trần được gọi là Đại Đế khó giao tiếp nhất.
Tất cả đều căn cứ vào cảm giác.

Bình Luận

0 Thảo luận