Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1017: Ngâm nước thuốc

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Chịu khổ chịu cực chỉ là một bài học nhỏ trên con đường tu hành của Tiêu Trần.
"Con heo chết tiệt, anh đừng nhìn nữa, hát một bài nghe coi, để tôi dời lực chú ý."
Tiêu Trần đau đớn đến ngũ quan đều xoắn vào nhau, bây giờ hắn đã hiểu.
Vì sao có người thà cả đời bình thường mà không muốn đi theo võ đạo rồi.
Đây chính là sống sờ sờ lột da địa ngục mà.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Hắc Phong cẩn thận suy nghĩ một lúc, lắc lắc bờ mông tròn vo nói: "Trần Ca Nhi, tôi không biết hát, không thì tôi múa cột cho anh xem nhá? Tôi đã xem nó trên Địa Cầu đấy, rất chi là thú vị đó."
"Phụt..."
Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
"Rốt cuộc anh lêu lổng ở đâu trên Địa Cầu hả, anh là một con heo đấy!"
"Heo thì sao, heo không được xem múa cột à, ai quy định thế?" Hắc Phong đầy mặt khinh thường.
Hắc Phong nói xong, không biết từ đâu lấy ra một ống thép, cắm nó vào mép thùng gỗ lớn.
Tên đó đứng thẳng dậy như một con người, bắt đầu uốn éo lẳng lơ.
"Nào, vui vẻ đi, dù sao cũng có rất nhiều thời gian..."
Nhìn thấy kỹ thuật nhảy lẳng lơ và ánh mắt phong tình vạn chủng của nó, Tiêu Trần gần như nôn ra bữa ăn qua đêm ngay tại chỗ.
"Cút..."
"Được, ngài cứ từ từ chơi đi, tôi đi tìm đồ ăn cho anh."
Hắc Phong nhìn Tiêu Trần đang sắp nôn, rất thức thời lòng bàn chân bôi mỡ chạy biến.
Lưu Tô Minh Nguyệt vừa nhìn vừa lau nước mắt, đau lòng lấy ra Sơn Thần ngọc.
Có một tia sáng xanh lóe lên, làn da nứt nẻ của Tiêu Trần dần dần được chữa trị.
Nhưng Tiêu Trần lại hét lên như mổ heo.
"Bà nội ơi, em làm gì thế?"
Lưu Tô Minh Nguyệt sợ tới mức tay run lên, suýt chút nữa ngã nhào vào thùng thuốc.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhanh chóng nắm lấy Sơn Thần ngọc lắp bắp: "Em... em... em chữa trị thân thể cho anh."
"Phụt..."
Lần này Tiêu Trần thật sự phun ra một ngụm máu.
Rèn luyện khí lực chú trọng chính là phá rồi lại lập.
Phải để cơ thể khi bị phá vỡ hấp thu hoàn toàn tác dụng của dược liệu.
Con bé này hay ghê, thế mà lại dùng một viên Sơn Thần ngọc để khôi phục thân thể nghiền nát do vừa bị dược thảo kích thích.
Điều này có nghĩa là ngâm lâu như vậy đều là công cốc.
Nhưng người như Tiêu Trần khi không phát bệnh thần kinh thì tính tình cực kỳ tốt.
Tiêu Trần hoàn toàn không có ý trách móc Lưu Tô Minh Nguyệt, thậm chí còn không buồn giải thích lý do tại sao mình không muốn dùng Sơn Thần ngọc.
"Phụt... Bà nội nhỏ, ngài đi chỗ khác chơi đi, nếu thật sự không có nơi nào để đi, ngài cứ múa hát một bài cho anh nghe cũng được."
Lưu Tô Minh Nguyệt bĩu ra cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt vô cùng tủi thân, cất Sơn Thần ngọc đi.
Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định hát một bài cho tên đại sắc lang này.
Tại sao không múa à? Bởi vì tên đại sắc lang cực kỳ ngứa tay, rất thích vén váy của người khác.
"Tôi rất muốn trở về cạnh ngọn đèn
Gẩy sáng ánh đèn trong truyện cổ tích
Rất muốn đến con sông nhỏ đó một lần nữa
Vớt lên giấc mơ trong dòng sông
Rất muốn leo lên cây hạnh một lần nữa
Lắc rơi quả vàng óng ánh đầy đất..."
Giọng Lưu Tô Minh Nguyệt vang lên như tiếng ca của thiên đường.
Vốn là tinh linh sinh ra trên Bất Quy sơn, Lưu Tô Minh Nguyệt trời sinh đã có giọng hát hay, đương nhiên còn có vũ đạo vô song.
Tiêu Trần nghe thấy có chút nhập thần, đau đớn của nước thuốc dường như đã thuyên giảm không ít.
Trong tiếng hát nhẹ nhàng êm ái, Tiêu Trần như nhìn thấy con sông nhỏ trước cửa, hàng rào trên bãi cỏ, cây ngô đồng xa xa.
Dường như Tiêu Trần đã trở lại thành phố Minh Hải, trở về nhà.
Trong nhà, Tiêu Mạn Ngữ yên tĩnh đọc truyện tranh, trông cô có vẻ rất nghiêm túc, có lẽ đang phiền não về đống thư tình lớn kia.
Mẹ đang bận rộn trong bếp, gọi tên ba.
Ba ngốc như một con nai sừng tấm, bước ra khỏi thư phòng, cười với vợ của mình.
Cẩu Đản ngồi trên bãi cỏ ngoài cửa, một bầy chó mèo vây quanh nó, nó vui vẻ tươi cười, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, đẹp đến kinh tâm động phách.
Năm tháng êm đềm.
"Nhớ nhà à?" Khi bài hát kết thúc, Tiêu Trần nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Lưu Tô Minh Nguyệt xoa xoa cái mũi nhỏ hơi đỏ ửng của mình, khẽ gật đầu.
"Đợi anh tu hành thành công, anh sẽ đưa em về." Tiêu Trần cười híp mắt.
"Vâng." Lưu Tô Minh Nguyệt ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.
"Nhân tiện sẽ cầu hôn với Sơn Linh đại nhân, con rùa già Lục Liễu và Ức Vạn Sơn Quỷ nữa."
Tiêu Trần vui vẻ nói.
"Đáng ghét, đại sắc lang." Lưu Tô Minh Nguyệt xấu hổ đỏ bừng mặt, kích động vẫy đôi cánh trong suốt, nhanh như chớp bỏ chạy không có bóng dáng.
"Ôi ôi, đừng đi mà, còn chưa nhảy nữa, hôm nay em mặc màu gì thế?"
Không có Lưu Tô Minh Nguyệt để dời đi lực chú ý, tác dụng khủng bố của nước thuốc lại tấn công đại não, đau đớn đến mức khiến não của Tiêu Trần suýt vỡ tung.

Bình Luận

0 Thảo luận