"Tôi biết rồi." Bóng người xoay người tiếp tục nói: "Không biết tiểu công tử thích dạng gì?"
"Ngực to, mông vểnh." Tiêu Trần nhân tính không có bất kỳ do dự nào, bật ra mấy từ.
"À! Như vậy hả!" Bóng người cười.
Ngay sau đó làn da trên người đột nhiên phồng lên, như là máu thịt đang được hồi sinh.
Làn da cũng theo đó bắt đầu trở nên mịn màng, trong hốc mắt trống rỗng xuất hiện một đôi mắt to màu xanh lam.
Mái tóc dài màu xanh lam dài ra nhanh chóng, bao lấy toàn thân cô.
Chỉ trong nháy mắt, một mỹ nhân đẹp cực kì xuất hiện ở trước mặt Tiêu Trần nhân tính.
Mái tóc dài màu xanh lam với ánh huỳnh quang nhấp nháy, dáng người hoàn mỹ, tỏa ra mê hoặc như ma quỷ.
Trên gò má trắng nõn hiện ra một màu đỏ ửng nhàn nhạt, dường như là có chút xấu hổ.
Vải rách trên người, không giấu được da thịt óng ánh.
Cô gái không ngừng kéo vải, muốn che đậy thân thể của mình, thế nhưng che được nơi này, chỗ khác lại lọt ra.
Thực sự là cảnh xuân vô cùng tốt.
"Phụt!"
Nhìn cái này cảnh tượng, máu mũi Tiêu Trần nhân tính lập tức phun ra.
"Muốn mạng già mà!"
"Tiểu công tử, ngài không sao chứ!"
Cô gái cuống quít ôm lấy Tiêu Trần nhân tính trào máu.
"Khụ khụ, không sao!" Tiêu Trần nhân tính che hai mắt của mình, vẻ mặt đau khổ.
"Đây là cô biến ra để lừa tôi sao?" Tiêu Trần nhân tính vẫn là không quên được bộ dạng gầy trơ xương vừa rồi.
Cô gái lắc đầu: "Đây là dáng vẻ lúc còn sống của tôi."
"Chờ đã, lúc còn sống?" Tiêu Trần nhân tính trợn mắt.
Đột nhiên phát hiện trên trán của cô gái, có ba đường màu vàng thoắt ẩn thoắt hiện.
"Thần cách, mẹ nó cô là Thần à." Tiêu Trần nhân tính lại càng hoảng sợ.
Thần, là cách gọi với một loại sinh linh.
Thần là sinh linh được Đại Đạo công nhận, chưởng quản một phương.
Ví dụ như là vượn già Thanh Thần kia, chính là thần quản lý băng tuyết.
Thần, rất hiếm thấy, bởi vì hiện tại rất nhiều cái gọi là thần đều là hàng giả, không có thần cách.
Đây cũng là vì sao, vượn già kia xuất hiện, lại khiến cho tất cả mọi người kinh sợ đến mức không ngậm được miệng.
Hơn nữa thời buổi bây giờ, không cách nào sinh ra thần được, ngay cả đại thế giới này cũng không được.
Đại Đạo bây giờ, không có tư cách sắc phong thần vị.
Hiện tại tất cả thần có thần cách, đều là từ Thượng cổ, Thái cổ, thậm chí thời đại Hoang cổ, vẫn còn tồn tại đến này.
Cô gái gật đầu, cũng không có ý giấu giếm gì: "Tiểu công tử nói không sai, tôi là chính thần từ Hoang cổ tồn tại đến nay."
"Thần gì, Thần gì."
Tiêu Trần nhân tính cố gắng ngọ nguậy ở trong lòng cô gái, bộ ngực đồ sộ của cô gái bị tạo thành các loại hình dạng.
Cô gái cười dịu dàng, cũng không để ý, nhẹ nhàng nói: "Tử Thần."
"Phụt!" Tiêu Trần nhân tính suýt nữa thì phun ra một búng máu tươi.
"Đờ mờ, Tử Thần bốc như vậy."
Trương Đại Pháo nghe thấy lời này, tay run một cái suýt chút nữa bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
Trong điển tịch ghi lại, Tử Thần chính là Thần phụ trách quản lý tử vong.
Đặt ở hiện tại, đó chính là nhân vật như Minh Đế của Minh Bộ Đại Thế Giới.
Nghĩ lại cũng khiến toàn thân nổi da gà.
"A! Lợi hại, lợi hại, vậy bây giờ ngươi còn có quyền lực chưởng quản tử vong không?"
Tiêu Trần nhân tính có chút hiếu kỳ hỏi.
Thần cách của cô gái vẫn còn, sức mạnh không có trôi đi mất, điều này có nghĩa là Thần vị không bị tước đoạt.
Như vậy quyền hạn phụ trách trông coi tử vong của cô, có mâu thuẫn với Minh Phủ bây giờ không?
Tử Thần lắc đầu: "Tôi đã sớm không còn quyền lực, sức mạnh không bị cướp đoạt là vì Tử Triều cả."
"Đây là nơi tôi sinh ra, nó có thể ngăn cách sự ngăn cản của Đại Đạo mới đối với tôi."
Tiêu Trần nhân tính gật đầu, nói như vậy còn nghe được.
Nếu như quyền lực trên tay cô ấy vẫn còn, có xung đột với Minh Phủ, vậy vũ trụ này sẽ lộn xộn cho xem.
"Lão lưu manh."
Tiêu Trần nhân tính đang nằm đấy hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc, Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận nghiến răng két két.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn bộ ngực phẳng lì của chính mình, rưng rưng nước mắt, cuối cùng tức giận một mạch kéo tóc Tiêu Trần nhân tính.
"Á á á, đau quá, kéo trọc anh rồi rồi, về sau em gả cho anh à!" Tiêu Trần nhân tính đau đến nước mắt đều chảy ra.
"Người ta mới không muốn gả cho tên đại sắc lang như anh, lão lưu manh." Lưu Tô Minh Nguyệt phồng má.
Tử Thần nhìn tiểu nha đầu này nổi máu ghen, che miệng cười.
"Tiểu công tử."
Trương Đại Pháo hoảng sợ kêu lên.
Lúc này trên người Trương Đại Pháo đột nhiên xuất hiện những vết rách chằng chịt, cả người như đồ sứ sắp nát vụn.
Trương Đại Pháo chỉ cảm thấy toàn thân như bị hãm vào đầm, sức mạnh điên cuồng tán loạn.
Tiêu Trần nhân tính lại càng hoảng sợ, đột nhiên phản ứng kịp.
Cảnh giới của tên này chưa đủ, muốn dùng lòng bàn tay xem núi sông, quan sát chiến đấu loại cấp bậc này sẽ trực tiếp bị cắn trả.
Tiêu Trần nhân tính cắn phá một ngón tay của mình, bôi máu tươi lên tay Trương Đại Pháo.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận