Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1878: Bách Chiến Thiên Chinh (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Ba thân thể mục nát ngồi ngay ngắn trên đó, cúi đầu nhìn chăm chú vào Hư Không Đại Thâm Uyên.
Hốc mắt trống trơn cứ như có thể nhìn thấy tiếng gào thét đến từ linh hồn.
Hai thân thể bị sương mù màu đen bao phủ cả người, đang do dự trước ở ba vương tọa màu đồng xanh.
Lúc này đột nhiên hai bóng người quỳ xuống, nặng nề dập đầu ba cái về phía Đại Thâm Uyên.
"Người có thể đánh vỡ tất cả quy tắc đã xuất hiện, nhanh hơn tiến trình, trong vòng trăm năm, ngô muốn hạ xuống mảnh Tinh Không này."
Trong đầu hai người xuất hiện một giọng nói thê lương.
"Chủ thượng, vậy còn thân thể tôn giả bị trấn áp phía dưới vương tọa?" Một người trong đó trưng cầu ý kiến.
Nhưng mà bọn họ cũng không có được trả lời, con mắt lại từ từ nhắm lại.
Hai bóng người kia đứng dậy, nhìn nhau, nhẹ nhàng gật đầu, rồi rời khỏi Đại Thâm Uyên.
Lúc này một bóng người hư ảo đi tới nơi này, vươn tay ra.
Tinh quang hóa thành một giọt mưa nhỏ rơi xuống.
Bóng người hư ảo nhìn thấy ba vương tọa thanh đồng, thản nhiên nói: "Những người mở đường, chúng ta sẽ sắp có thể mang các người về nhà."
"Em thì sao?" Trong thương đội, Tiêu Trần với vẻ mặt mờ mịt nhìn tay nhỏ bé của Lưu Tô Minh Nguyệt đã trống rỗng.
"Ném đi rồi á!" Lưu Tô Minh Nguyệt vô tội chớp chớp mắt to, nỗ lực hóp cái bụng phình to.
Tiêu Trần suýt nữa đã phun ra một ngụm máu, hàng này mà có thể ném đi, Tiêu Trần có đánh chết cũng không tin.
Tiêu Trần không thể làm gì hơn là xoa xoa bụng nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt, rất sợ thùng cơm nhỏ ăn ra tật xấu gì đó.
"Hức hức hức thật là nhột." Lưu Tô Minh Nguyệt vui vẻ cười khanh khách không ngừng.
"Đông gia." Khi Tiêu Trần đang đùa Lưu Tô Minh Nguyệt, mọi người vây quanh, miệng đầy lời ba hoa bắt đầu nịnh nọt thả rắm.
"Đừng thả những thứ vô dụng này." Tiêu Trần liếc mắt, "Tôi chỉ có thể đi chuyến này cùng các người, về sau vẫn phải dựa vào chính các người mà đi."
Mọi người gật đầu, Trần Tiểu Kiệt nói: "Đông gia yên tâm, lộ tuyến đã được nhớ ghi xong rồi, con đường tiếp theo sẽ không như vậy nữa, hai mắt tối thui cái gì cũng không biết."
"Đề phòng một chút, mới qua một phần ba thần ma phân trần, còn sớm lắm." Tiêu Trần vừa xoa bụng nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt, vừa nhắc nhở.
Mọi người gật đầu, lên tinh thần trở lại trên đầu thuyền.
Rất không may, đang đi không bao lâu lại gặp bão táp thần ma.
Lần này không phải long quyển, mà là gió to tạo thành từ hai loại khí trắng đen, cạo thiên hôn địa ám, gió lạnh như đao.
Vòng bảo vệ phòng ngự của Kiên Giáp trận bị thổi nhiều lần vỡ nát, cũng may thương đội gia đại nghiệp đại, liều mạng ném linh thạch thuộc tính xuống mới khó khăn ổn định lại.
Thương đội ổn định, nhưng vấn đề nhập ma lại tới nữa rồi.
Lần này không phải một người hai người, mà là hầu như một nửa số người nhập ma.
Mọi người bận rộn đến chân không chạm đất, khắp nơi đều là tranh đấu, còn có âm thanh rống giận.
Lần này thậm chí ngay cả cổ đông cũng không may mắn tránh khỏi, Hồng Mập hai mắt đỏ bừng đuổi theo Khỉ gầy mà đánh.
Khỉ gầy tức giận thăm hỏi mười tám đời tổ tông Hồng Mập một lần.
Điểu làm cho Tiêu Trần không tưởng được là, người nữ nhân Phúc Thanh Thanh này, thoạt nhìn thanh thanh đạm đạm lại là người nhập ma nhanh nhất.
Hơn nữa khi phát điên lên, gặp người là chém.
Mấy người không nhập ma cũng không kéo lại được.
Phúc Thanh Thanh và Hồng Mập thì vừa đúng, mọi người còn chưa kịp thở phào, kết quả Trần Tiểu Kiệt và hai người khác lại đánh nữa rồi.
Trần Tiểu Kiệt khóc ròng ròng, từng câu từng câu xin lỗi phụ thân.
Xem ra đối với việc soán vị, hàng này vẫn sẽ khó mà bước qua được lằn ranh trong lòng.
Tiêu Trần thấy thú vị, cũng không biết lấy ra một đống lớn đồ ăn vặt từ nơi nào, ngồi cùng Lưu Tô Minh Nguyệt trên thành thuyền.
Vừa ăn đồ ăn vặt, vừa xem trò hay còn hay hơn màn điện ảnh, hoàn toàn không có ý tứ xuất thủ can thiệp.
"Cái này ăn ngon nè."
"Cái này cũng ăn ngon."
"Cái này ăn ngon hơn!"
Lưu Tô Minh Nguyệt giống như một con chuột đồng, nhét miệng phồng quai hàm, vui vẻ vui sướng hoa chân múa tay.
"Cớt ăn ngon hơn!" Tiêu Trần tức giận liếc mắt.
"Thật vậy chăng, Đại Đế ca ca ăn rồi hả, vị nó thế nào?" Gương mặt Lưu Tô Minh Nguyệt hiếu kỳ.
"Anh-" Tiêu Trần thật muốn quất chết chính mình, nói câu như thế trước mặt con hàng này làm chi.
"Em mới là ăn cớt rồi á!" Tiêu Trần tức giận búng vào đầu nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Em chưa từng ăn qua." Lưu Tô Minh Nguyệt đỡ trán, quyệt cái miệng nhỏ nhắn gương mặt không vui, "Đại Đế ca ca có thể đi nếm thử hay không, rồi nói cho em biết là vị nó như thế nào á."
"Phụt-" Tiêu Trần phun ra một ngụm máu.
"Anh để cho em nếm nè, anh để cho em nếm nè-" Tiêu Trần kéo má Lưu Tô Minh Nguyệt lắc lắc một hồi.

Bình Luận

0 Thảo luận