Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 960: Nữ nhân điên (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:31
Sơ Thất tức giận khép quyển sổ nhỏ lại: "Nữ nhân điên, không thể nói lý."
Huyết Dực cũng không tức giận, cười ha hả nói với Lệnh Hồ Lạc Hoa: "Tôi uống rượu của cô, nghe chuyện xưa của cô, không có ý kiến chứ?"
Nói xong, Huyết Dực cầm hồ lô rượu bên cạnh lên đổ một ngụm lớn.
Lệnh Hồ Lạc Hoa ngồi xếp bằng trong hư không.
Sơ Thất và Huyết Dực ngồi bên cạnh cô ta.
Mắt Lệnh Hồ Lạc Hoa nhìn về phía xa xôi nhất, dần dần trở nên mơ màng.
"Lần đầu tiên tình cờ gặp hắn là ở trên chiến trường, thực ra cũng không tính là chiến trường, bởi vì phía bên kia cũng chỉ có một mình hắn- "
Giọng Lệnh Hồ Lạc Hoa êm tai xa xăm mà bình tĩnh.
Giống như cô ta đã tập luyện vô số lần, chỉ còn chờ kể câu chuyện này cho người khác nghe.
Nghe đến cuối cùng, Sơ Thất đã khóc lên.
"Làm như vậy có đáng giá không? Buông tha tất cả, nhận hết khinh thường của tộc nhân, có thể căn bản hắn không thích ngươi thì sao?"
Sơ Thất nghẹn ngào hỏi.
Huyết Dực lại nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Loại chuyện này nào có cái gì đáng giá hay không, kỳ thực cô nên mạnh mẽ hơn nữa."
Huyết Dực lắc lắc trường thương trên bả vai mình.
Đầu lâu kia không ngừng lắc lư, phát ra tiếng cười quái dị kỳ lạ.
"Cô có thể học tôi một ít, người kia không thích tôi, tôi treo ngược hắn lên rồi đánh chết, chết sống cũng giống nhau, ngược lại cứ mang theo trên người là được."
Huyết Dực đứng lên, quay đầu chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp với đầu lâu.
"Anh nói phải không? Chồng ơi."
Đầu lâu lắc lư, lại phát ra tiếng cười quái dị.
"Chết rồi thì chỉ biết cười." Huyết Dực cười duyên đá lông nheo.
"Đi, đi."
Huyết Dực đứng lên, bên người dập dờn ra sóng gợn màu đỏ.
Huyết khí ngập trời cuộn trào mãnh liệt.
Một bóng ảnh quái vật cao tới ngàn trượng xuất hiện ở sau lưng của cô ta ta.
"Uống rượu của cô, nghe xong chuyện xưa của cô rồi, dù sao cũng phải có chút báp đáp."
Huyết Dực vừa cười vừa nói, bóng ảnh quái vật sau lưng điên cuồng gầm thét.
Hoa tuyết lục sắc rơi xuống xung quanh bị tinh lực khủng bố hòa tan hoàn toàn, từng màn sương mù màu máu như có như không tản ra.
"Chỉ có thể giúp cô tới đây thôi, tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, nếu như bị nha đầu quỷ dị này giết chết thì cũng thật đúng là chết oan uổng rồi, tạm biệt."
Huyết Dực nói, đi tới phía đại bạo diễm.
Sóng gợn huyết sắc dập dờn mà qua, Lệnh Hồ Lạc Hoa chỉ cảm thấy thân thể như đột nhiên được nhẹ nhàng hơn không ít.
Thật ra Lệnh Hồ Lạc Hoa đã sớm biết mình trúng độc.
Khi chưa rõ độc tính, Lệnh Hồ Lạc Hoa cũng không dám vọng động.
Chỉ là không ngờ rằng, loại độc này lại được nữ tử tên là Huyết Dực giải cho.
Lệnh Hồ Lạc Hoa nở nụ cười, "Cảm ơn."
Giọng Huyết Dực truyền tới từ xa xa: "Cô vẫn cần cẩn thận, có thể trốn thì tận lực trốn, coi như cô có là ngụy Đế Cảnh, cũng có thể không ngờ là sẽ bị đầu độc."
Lúc này giọng của Sơ Thất vang lên: "Xin lỗi, kỳ thực không phải tôi có ý định hạ độc cô."
"Tôi không khống chế những hoa tuyết màu xanh biếc này được, chúng nó vẫn luôn đi theo bên cạnh tôi, sẽ làm người bên cạnh tôi bất tri bất giác trúng độc."
Đột nhiên Lệnh Hồ Lạc Hoa hiểu vì sao cô nương tên là Sơ Thất trước mắt nói không ai thích cô ta.
Thì ra là vì nguyên nhân này, đến gần người cô ta sẽ bất tri bất giác mà trúng độc.
"Tôi sẽ giết chết cô rất nhanh, để cho cô không đau khổ." Giọng Sơ Thất nghiêm túc tiếp tục nói: "Cô cũng không nên phản kháng có được hay không?"
Sơ Thất nói rất nghiêm túc, giống như muốn nói ra một chuyện rất trọng đại.
Lệnh Hồ Lạc Hoa nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi còn chưa tìm được hắn, tô không thể chết được."
Sơ Thất mang theo vẻ cầu khẩn nói: "Nhưng cô đánh không lại tôi, cô muốn ra tay thì sẽ chết rất thống khổ, cuộc đời của cô đã rất khổ đau rồi, tôi không muốn để cô ngay cả thời điểm chết cũng thống khổ như vậy."
"Không liên quan gì." Lệnh Hồ Lạc Hoa cười cười, cực kỳ thê mỹ.
cô ta cũng đã sớm cảm thấy chỗ quỷ dị của Sơ Thất.
Lệnh Hồ Lạc Hoa biết ngày hôm nay có thể mình sẽ chết ở chỗ này.
Nhìn vào hư không xa xôi, Lệnh Hồ Lạc Hoa có chút thương cảm.
"Đại Đế, đến cùng là ngài đi nơi nào? Tôi tìm ngài thật lâu, thật lâu."
Sơ Thất mở quyển sổ nhỏ của mình ra, lấy bút lông màu vàng ra, bắt đầu múa bút thành văn.
"Tôi sẽ nhanh tay, tôi không để cô mang theo chút thống khổ nào mà rời khỏi thế giới này."
Rõ ràng là giết người, nhưng giọng của Sơ Thất lại tràn đầy thương hại.
"Nếu có một ngày, tôi có thể tình cờ gặp hắn trong lời kể của ngài, ngài có gì cần tôi truyền đạt không?"
Sơ Thất cúi đầu, vừa nhanh chóng viết, vừa nói.
Theo Sơ Thất càng viết càng nhanh, Lệnh Hồ Lạc Hoa chỉ cảm giác được có rất nhiều thứ trong thân thể mình bắt đầu bị tước đoạt.
Thứ mất đi trước hết chính là thị giác.
Ánh mắt Lệnh Hồ Lạc Hoa trở nên mông lung, ánh sao phương xa bắt đầu mờ nhạt không rõ.
Cuối cùng lại rơi vào bóng tối vĩnh hằng.

Bình Luận

0 Thảo luận