Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 2040: Câu cá

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:09
Cứ như vậy, thiếu niên và chủ nhân của dây câu ấy bắt đầu một hồi thi đấu kéo co.
Sức mạnh kích động đi qua đi lại trên dây câu, dây câu lúc thì biến thành màu đen, lúc lại biến thành màu trắng.
Đạo nhân thấy một màn này, cắn răng vọt tới thiếu niên bên người, toàn bộ lực lượng tập trung đến tay, muốn giúp thiếu niên một phen.
Thế nhưng tay đạo nhân mới vừa đụng vào dây câu, cả người đã bị bắn bay ra ngoài, rung động mắt trần có thể thấy nhộn nhạo ra, tòa thành thị ở đây trong nháy mắt bị tạc nát bấy.
Đạo nhân nhìn thế giới tan thành mây khói ngu ngơ tại chỗ.
Đạo nhân có chút hốt hoảng nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy được khuôn mặt tươi cười như hoa của thiếu nữ lúc trước.
Khóe miệng đạo nhân run rẩy, đầy mắt lửa giận.
Mà đúng lúc này, thiếu niên và người câu cá đã đọ sức tới giai đoạn gay cấn, sức mạnh chỉ chơi đùa trên dây câu khi trước, lúc này thế mà lại nhộn nhạo đi ra.
Sức mạnh ấy cuộn trào mãnh liệt tuôn ra, nơi nó đi qua, tất cả đều hóa thành bột mịn.
Đạo nhân rống to: "Mau dừng lại, toàn bộ thế giới sẽ bị chôn vùi mất."
Thiếu niên quay đầu, nhìn đạo nhân, hắn ta không hiểu vì sao đạo nhân lại gấp gáp như vậy.
Mình được ban cho sứ mệnh đối kháng với người câu cá, hiện tại có cơ hội kéo hắn ta xuống, vì sao cậu ta lại không muốn?
"Van cầu ngươi mau dừng lại, mau dừng lại."
Cảm thụ được toàn bộ dị vực đều đang bấp bênh, đạo nhân nhanh chóng phun máu tươi, thế nhưng thiếu niên vẫn thờ ơ.
Đạo nhân biết, khuyên bảo bình thường căn bản là không cách nào ngăn cản được hành vi của thiếu niên, đạo nhân bất chấp mặt mũi, trực tiếp quỳ xuống trước mặt thiếu niên.
"Dừng lại, van ngươi, van ngươi..."
Biểu cảm vẫn luôn hờ hững của thiếu niên rốt cuộc có hơi biến hóa, mặt mày đẹp mắt khẽ nhíu một cái.
"Không hiểu ngươi đang suy nghĩ gì?" Thiếu niên nói, đột nhiên vươn tay trái trống không.
Thiếu niên lấy chưởng làm đao, trực tiếp chặt đứt dây câu.
Thiên địa hồi phục bình tĩnh, dây câu bị đứt lùi về trên vòm trời.
Đạo nhân quỳ trên mặt đất, nhìn thế giới tàn phá xung quanh, sau đó mắt đầy oán độc ngẩng đầu, nhìn lên vòm trời.
Một lúc lâu, đạo nhân mới đứng dậy, cậu ta hít một hơi thật sâu, tựa hồ làm quyết định gì.
Đạo nhân nhìn thiếu niên hỏi: "Ban nãy ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần, kéo được người ra mặt xuống?"
Thiếu niên nghiêng đầu, suy nghĩ một chút trả lời: "Nếu như hắn ta không buông tay, ta có một trăm phần trăm tự tin kéo được hắn ta xuống."
Đạo nhân rung động trong lòng, thiếu niên ở trước mắt, rốt cuộc đã mạnh mẽ đến trình độ nào?
Có lẽ có thể đạt được trình độ của hắn hoàn chỉnh đi, nói như vậy, thiếu niên cũng không phải là không có khả năng đi toàn bộ bố cục.
Tâm trạng của đọa nhân, lúc này có thể ngay cả chính cậu ta cũng không biết, rằng đã xảy ra biến hóa.
Một lúc lâu, đạo nhân đột nhiên vươn tay, đào trái tim của mình ra.
Thiếu niên nhìn động tác của đạo nhân, cũng không kinh ngạc, bởi vì hắn ta vốn tới để lấy trái ta, cho dù đạo nhân không tự mình đào, hắn ta cũng sẽ động thủ.
Đạo nhân run rẩy vươn tay, đưa trái tim tới.
"Ta cũng cược một lần đi, cược ngươi có thể thành sự."
Thiếu niên tiếp nhận trái tim, nhẹ nhàng gật đầu, vẫn là nguyên trang tốt hơn.
Trái tim rất nhanh biến mất ở trong tay thiếu niên.
Thiếu niên nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác nảy lên trong lồng ngực.
Dần dần khóe miệng thiếu niên nhếch lên, hắn ta rốt cuộc biết cười rồi.
Thiếu niên tựa như vô pháp tự kềm chế đắm chìm trong tâm tình chân chân thực thực, thật lâu cũng không hề nhúc nhích.
Đạo nhân không có trái tim, tình huống vô cùng không xong.
Bởi vì thứ cậu ta đưa không chỉ có trái tim, còn có sức mạnh mình tích lũy vô số năm tháng.
Toàn thân đạo nhân đầy vết rách, bồi hồi sát bên sự sụp đổ.
Đạo nhân lại không nóng nảy, cậu ta đang đợi, chờ vào lúc thiếu niên mở mắt, cậu ta hy vọng có thể thấy được thứ mình muốn nhìn thấy.
Cuối cùng chờ đợi ròng rã tận hai năm, thiếu niên dừng ở nơi đấy đủ hai năm.
Khi thiếu niên mở mắt ra, thần sắc đạo nhân lại tan vỡ, bởi vì cậu ta ở trong mắt thiếu niên, nhìn thấy được dục vọng.
"Đúng là vẫn còn thua cuộc, cái nhân tính đáng ghét, hư ảo ấy!"
Đạo nhân rốt cuộc chống đỡ không nổi, nằm liệt trên mặt đất.
Thiếu niên mở mắt, trong ánh mắt đã có ánh sáng, trong đầu cũng có rất nhiều ý nghĩ.
Nhìn đạo nhân, thiếu niên cười.
"Đa tạ, con đường ngươi chưa đi hết, ta sẽ đi tiếp."
Thiếu niên nói xong, thân hình từ từ tiêu tán.
Đạo nhân nằm trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng nhìn bầu trời.
Hắn của hoàn chỉnh không chọn mình là đúng rồi, mình cho rằng trải qua tất cả, là có thể cảm động lây.
Thế nhưng trải qua là được sao, không có phần kia thấu xương khắc sâu trong lòng, là sẽ vô dụng thôi.
Nhân tính của mình chỉ là nhân tính giả tạo, một cái nhân tính bị tận lực xây dựng nên, không trải qua chơi đùa được.

Bình Luận

0 Thảo luận