Hai mắt A Đại đã mơ hồ, không nhìn rõ rốt cuộc bóng người kia là của ai, nhưng anh ta thấy được dường như nơi cổ áo người kia đang lay động mấy cái.
A Đại đột nhiên nở nụ cười, để lộ hàm răng đầy máu tươi.
"Chết đến nơi rồi còn có tâm trạng cười?"
Tên đàn ông gầy nhỏ bị nụ cười này của A Đại chọc cho cực kỳ căm tức. Trước nay hắn ta chưa từng gặp người nào có ý chí mạnh mẽ như vậy. Dù là ở trong các người tu hành, hắn ta cũng chưa từng thấy. Điều này khiến cho một kẻ trong giới tu hành như hắn ta hận tới nghiến răng nghiến lợi. Bọn họ tự xưng là có tài trí hơn người, sao lại có thể không so bằng một người bình thường chứ?
"Nếu đã thích cười như vậy thì mày đi chết đi!"
Tên đàn ông gầy nhỏ đâm dao găm về phía yết hầu của A Đại với hai mắt lạnh như băng.
Người được gọi là A Tứ kia cực kỳ 'ân cần' thăm hỏi tổ tiên cả nhà hắn ta kia cũng bị hắn ta đâm thủng cổ họng như vậy đấy.
Mắt thấy dao găm sắp cắt đứt yết hầu của A Đại rồi, vậy mà nụ cười của A Đại vẫn càng ngày càng xán lạn.
...
Một bóng người đột nhiên hạ xuống thật mạnh từ trên bầu trời.
'Ầm! ' Một tiếng nổ vang rung trời qua đi, cả mảnh đất trống này cũng lõm đi không ít.
Bụi mù tan đi, bóng dán của một thiếu niên xuất hiện ở trên đất trống.
Dáng vẻ thiếu niên mi thanh mục tú, nơi cổ áo hắn có con mèo con đang nằm. Mèo con hung dữ huơ huơ móng vuốt nhỏ ra với mọi người.
Dưới chân thiếu niên chính là tên đàn ông gầy nhỏ không ai bì nổi vừa rồi, nhưng bây giờ chính hắn ta đã chết đến không thể chết hơn rồi.
Cả người thiếu niên đạp trên lưng tên đàn ông, cơ thể tên đàn ông đã bị giẫm lún vào trong xi măng cứng, duy chỉ có cái đầu kia là ngóc lên thật cao.
Nhìn thấy người thiếu niên, A Đại không thể kiên trì được nữa, lập tức té quỵ xuống mặt đất.
Đôi mắt Tiêu Trần nhìn quanh bốn phía một cách hờ hững. Kẻ bắt phải ánh mắt này đều không tự chủ được mà hơi run lên.
Đây là đôi mắt thế nào vậy? Đôi mắt này không ẩn chứa chút cảm xúc nào, nhìn bọn họ cứ hệt như nhìn chó, nhìn lợi vậy
'Rắc, rắc. '
Tiêu Trần hung hăng nhấn hai chân xuống cái đầu đang ngóc lên thật cao của tên đàn ông bên dưới.
Hệt như một trái dưa hấu lớn bị đánh nát ra vậy, đầu của tên đàn ông biến thành bùn nhão.
Tiêu Trần xoay người, nhìn mấy người đang nằm trong vũng máu.
A Tứ đã hoàn toàn tắt thở, dù là Tiêu Trần cũng không có cách nào cứu lại được.
Tiêu Trần móc ra ba cánh hoa sen, vứt xuống trước người A Đại, bảo: "Các cậu đi trước đi."
A Đại gật đầu, ăn một cánh hoa trong đó, lại đút số cánh hoa còn lại cho A Nhị và A Tam. Ba người trở về lại như cũ, mang theo xác của A Tứ và ông cụ Văn vội vã rời khỏi.
Từ đầu đến cuối không người nào dám nói một câu, thậm chí ngay cả người của ba gia tộc lớn cũng không dám đứng ra ngăn cản.
Chỉ vì dường như trên người người thiếu niên kia toát lên một hơi thở khát máu giống như thú dữ thời xa xưa, ép cho tất cả mọi người tại chỗ chẳng dám nhúc nhích dù là một chút.
Đến khi mấy người A Đại rời khỏi rồi, Tiêu Trần mới thu lại sự oai phong trên người này. Hắn nhìn tất cả mọi người đang đứng tại chỗ, trong lòng có hơi nghi hoặc.
Rõ ràng bản thân đã đóng dấu ấn tử khí lên người mấy người kia rồi. Nếu như xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn, hẳn hắn phải là người đầu tiên biết được mới đúng. Thế nhưng khi từng người ở đây bị giết hại, dấu ấn lại không hề được phát động.
Tiêu Trần quan sát bốn phía, cuối cùng cũng phát hiện ra một chút khác thường trên người lão già nọ. Tiêu Trần hé mắt, cũng không thấy có động tác gì. Một thanh đoản kiếm lập tức bay ra khỏi người lão già kia, lao thẳng vào trong tay Tiêu Trần.
Nhìn thấy thanh đoản kiếm trên người bay đi một cách khó hiểu, khuôn mặt lão già đen đi.
"Giết nó cho tôi." Lão già suy nghĩ một chút rồi ra một mệnh lệnh cho kẻ đứng ở sau lưng.
Lão già lại quan sát mấy kẻ xem náo nhiệt ở xung quanh, cất cao giọng bảo: "Ai bắt được tên này thì có thể ra một yêu cầu cho ba gia tộc lớn chúng tôi. Yêu cầu gì cũng được."
Thế lực của ba gia tộc lớn như thế nào, tất cả mọi người đều rõ ràng. Một trong số đó cũng lợi hại lắm rồi, chứ nói chi tới cả ba gia tộc. Được phép đưa ra một yêu cầu bất kỳ nào. Thật ra điều kiện này không hề kém gì việc sưu tầm đủ bảy viên ngọc rồng rồi ước một điều ước.
Có thưởng lớn thì ắt có kẻ lao vào. Nghe xong điều kiện này, rất nhiều kẻ đều nhao nhao muốn thử. Tuy nhiên cũng có mấy kẻ quay đầu đi ngay. Dù là điều kiện phong phú hơi doạ người, nhưng như vậy ắt cũng phải trả giá tương ứng!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận