Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 515: Thôn Thiên Thiên Chinh

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Tiêu Trần hơi híp mắt, nhìn về phía trung tâm thị trấn.
Nơi đó có một tiểu lâu ba tầng duy nhất của cả thị trấn, mà một số Minh Trùng lại mất liên lạc sau khi tiến vào nơi này.
"Vỡ!"
Tiêu Trần khẽ quát một tiếng, đưa tay tóm lấy hư không, toàn bộ căn nhà như bị một bàn tay vô hình bóp lại, nháy mắt vỡ tan.
"Hả?"
Cảm nhận được sự chuyển động kì dị từ lòng đất truyền tới, Tiêu Trần nhíu mày lại.
"Mẹ nó, còn rất có tiền nữa, làm tầng hầm dưới đất cơ."
Tiêu Trần lẩm bẩm, bỗng nhiên bên mắt trái có một cơn gió lốc nhỏ dâng lên.
Một cơn cuồng phong vô căn cứ bốc lên, chỉ một thoáng phong vân quỷ quyệt, một cơn lốc xoáy nhút trời xuất hiện ở căn nhà đổ nát kia.
Khắp mặt đất đều nổi lên lốc xoáy màu đen, dưới đất, một cổ khí tức khiến người ta cực độ bất an xông ra.
Tiêu Trần híp mắt lại, nháy mắt hai cái, dừng lại cơn lốc xoáy điên cần.
Hắn đi đến gần, khi nhìn thấy cảnh tượng dưới đất kia thì nhíu chặt mày lại.
Một khối đá vuông vức đập vào mắt Tiêu Trần, mà xung quanh khối đá là một màu đỏ thẫm.
Mặt đất xung quanh khối đá ấy như có nước bao quanh.
Khối đá trôi nổi trên đó trở nên có chút không thật.
Nếu chỉ là như vậy, đương nhiên không thể dẫn tới việc Tiêu Trần cau mày.
Nguyên nhân khiến hắn cau mày chính là xung quanh khối đá ấy có một đống thịt.
Qua nhiều năm như vậy, có loại quỷ gì mà hắn chưa từng gặp, nhưng đống thịt trước mắt vẫn khiến hắn nơi buồn nôn.
Chỗ thịt ấy rõ ràng là do thi thể chất đống mà thành, nhưng chúng cũng không phân chia ra thành từng người.
Những thi thể này như bị thứ gì đó hoà tan, tất cả đều lẫn vào nhau, vừa nhìn đã thấy chán ghét.
Nhưng điều quỷ dị hơn là, rõ ràng thi thể đã bị hoà tan vào nhau, nhưng lại không có một giọt máu nào.
Thậm chí còn không có chút mùi tanh, chỉ có một màu xám trắng khiến người ta ghê sợ.
Trên đống thịt ấy có gương mặt dữ tợn, hoặc một chiếc đầu lâu còn lại một nửa, còn cả những cánh tay, những cái chân trắng bệch.
Nhìn đống thịt lớn này, có vẻ không dưới trăm người, e rằng người trong thị trấn đều ở đây.
Tiêu Trần lạnh lẽo nhìn đống thịt, ngọn lửa màu xanh trong máy điên cuồng bốc cháy.
Trên đống thịt này, Tiêu Trần lại cảm nhận được một cỗ khí tức của sinh mệnh tà ác.
Đống thịt do thi thể tạo thành này là vật sống.
"Ha ha ha."
Tiếng cười kinh khủng vang lên từ đống thịt ấy, nghe cực kỳ hỗn tạp, như là có một đám người đang cười.
Lại là cổ tà khí khiến người ta không rét mà run.
"Lão tổ tông, người đang làm gì vậy?" Đột nhiên, một giọng nói rất dễ nghe của phụ nữ vang lên từ đống thịt.
Một đôi môi đỏ mọng bị hoà tan chỉ còn lại một nửa phát ra tiếng nói êm tai.
"A! Cứu mạng."
"Đây là thứ gì vậy?"
"Quái vật, mọi người mau chạy đi."
"Ông đây liều mạng với mày."
Tiếp theo giọng nữ ấy, càng nhiều giọng nói phát ra từ đống thịt kia, giống như là một hội trường lớn, người trong đó đột nhiên cãi nhau, cực kỳ huyên náo.
Những giọng nói này có nam có nữ, có già có trẻ, và có một điểm giống nhau, là đều mang theo sự sợ hãi tột độ.
"Đây đều là câu nói cuối cùng của những người này trước khi chết."
Tiêu Trần lập tức đoán được nguồn gốc của những giọng nói ấy.
Ngọn lửa màu xanh lập tức lan rộng khắp toàn thân Tiêu Trần.
Ngọn lửa xanh ấy chính là hồn hoả của Tiêu Trần. Nếu loại quái vật này sợ bị công kích thần hồn thì hồn hoả mạnh mẽ này của hắn có thể tạo thành tổn thương cực lớn cho nó.
Tiêu Trần đoán không sai, ngay khi ngọn lửa xanh này xông ra, một tiếng thét chói tai muốn chọc thủng màng nhĩ đột nhiên vang lên từ đống thịt.
Trong tiếng thét ấy có sự sợ hãi, nó sợ.
Tay chân nhô ra từ đống thịt kia điên cuồng uốn éo.
Đống thịt ghê tởm ấy đột nhiên cử động, tay chân chống đỡ đống thịt điên cuồng dao động, nhanh chóng cách xa Tiêu Trần.
Nhìn qua không khác gì một con nhện khổng lồ mọc ra vô số chân.
Tiêu Trần nhìn xuống đất, nhướng mày, cái thứ rác rưởi này thật mẹ nó buồn nôn.
Nhưng Tiêu Trần không ngờ tới, đống thịt kia đột nhiên biến mất. Không sai, chính là biến mất.
Tiêu Trần phóng thần thức ra ngoài, nhưng không phát hiện ra bóng dáng nó ở đâu.
Hắn nhìn mặt đất hơi nhấp nhô kia.
"Một đống thịt mà có thể tránh bị thần thức của mình tìm kiếm sao?"
"Không thể nào."
Tiêu Trần lập tức gạt bỏ suy nghĩ của mình, trừ phi đi tới không gian khác, không thì chỉ cần ở trong phạm vi thần thức của mình, không có thứ gì có thể trốn được.
Tiêu Trần nhẹ nhàng bước lên trước một bước, trong không khí xuất hiện một cổ dao động kỳ dị, cả không gian bắt đầu vặn vẹo không theo quy tắc.
"Không đúng."
Cảm giác có nguy cơ cực lớn dâng lên trong lòng Tiêu Trần, hắn lùi lại, nhìn khối đá vuông vức kia.
Rõ ràng đây chính là khối thiên thạch của Lạc Thạch trấn.
Cái thứ vuông vức này nhìn qua giống thứ gì chứ?

Bình Luận

0 Thảo luận