Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1970: Tuyệt cảnh (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Tiêu Trần cáo biệt, vĩnh viễn đều như thế này, tràn đầy khí tức giang hồ.
...
"Hướng này là..."
Một tháng sau, Nho Sinh cùng Người Cua đáp xuống đỉnh núi và nhìn ra xa.
"Mộ Ma Khooi." Hai người nhìn nhau,
Đầy tức giận.
Nếu Tiêu Trần tiến vào Mộ Ma Khôi, tuy rằng nhất định sẽ chết, nhưng hắn không có tự mình giết chết Tiêu Trần, đối với bọn họ, nhiệm vụ mà chủ thượng phái tới vẫn là thất bại.
"Vẫn còn ba ngày nữa, chúng ta phải giết hắn trước khi hắn tiến vào mộ Ma Khôi."
Người Cua vừa nói vừa nhìn thân thể tàn phá của chính mình, đuổi theo hết đoạn đường này cũng không trực tiếp phục sinh, bởi vì như vậy sẽ giảm bớt sức lực của hắn.
Mặc dù hắn và Nho Sinh đều làm việc dưới thuộc hạ chủ thượng, nhưng hai người họ bằng mặt không bằng lòng.
Nếu phục sinh, e rằng đối phương tìm được cơ hội.
Nhưng bây giờ tình hình đã có một chuyển biến xấu hơn, nhất định phải ở trong trạng thái tốt, sau khi do dự, người Cua sẽ trực tiếp tự sát.
Ngay sau đó người Cua hoàn vẹn đi ra khỏi không gian.
Nho sĩ nhìn vậy thì nở nụ cười: "Sau khi hoàn thành, chủ thượng nhất định sẽ ban thưởng, thực lực đã suy giảm sẽ sớm được bổ sung."
"Hừ!" Người Cua hừ lạnh một tiếng, thân ảnh hóa thành lưu quang biên mất ngay tại chỗ.
Nho sĩ ánh mắt tối sầm lại, nhưng sau khi nghĩ lại, liền làm theo.
...
Khí tức băng giá càng ngày càng mạnh, trong không khí có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi.
Cảnh vật xung quanh, biết từ khi nào, đã biến thành những mảng màu nhợt nhạt.
Mặt đất nhợt nhạt, bầu trời nhợt nhạt, hoa lá và cây cối nhợt nhạt, và xương nhợt nhạt.
Tử khí lan tràn giữa thiên địa khiến người ta khiếp sợ.
Hình bóng của Tiêu Trần đột nhiên hạ vào mặt đất trắng bệch, một lực lượng xung kích cực lớn đập ra một hố trời có đường kính hàng chục ki-lô- mét.
"Vù vù..." Tiêu Trần từ trung tâm hố trờileo lên, tình trạng còn tệ hơn trước!
Bởi vì không có sự trợ giúp của Vô Thiên Tôn Giả, để tạo khoảng cách, Tiêu Trần cơ hồ là bất kể hậu quả mà chạy.
"Phải nhảy thêm ba lần nữa mới đến được mộ Ma Khôi." Tiêu Trần nhớ lại con đường mà Vô Thiên Tôn Giả đưa cho mình.
Thật không may, bây giờ Tiêu Trần không thể vắt kiệt sức lực mà nhảy thêm một cú nữa.
"Ầm!"
Hình bóng của những người Cua đột nhiên rơi xuống, chắn trước mặt Tiêu Trần.
Sau đó nho sĩ dẫn thân ảnh màu đen, chặn đường rút lui của Tiêu Trần.
Bên người nho sĩ không có ba người kiếm tu đó bên cạnh, dường như thời gian truy đuổi dài đã khiến ba tên kia từ bỏ.
"Tiểu huynh đệ thủ đoạn thật hay." Nho sĩ sắc mặt có chút khó coi, một tháng sau đuổi theo điên cuồng, thậm chí ép hắn ngay cả thời gian khôi phục cũng không có.
Tiêu Trần lê thân hình tan hoang của mình và loạng choạng đứng dậy.
Bây giờ chỉ còn một lựa chọn, khôi phục sức mạnh của Đại Đế.
Nhưng Tiêu Trần vẫn muốn đánh cược, nếu như bây giờ thả ra sức mạnh Đại Đế, thì mọi việc hắn làm trước đây đều trở nên vô nghĩa.
Hơn nữa bởi vì thân thể võ thần bị hủy diệt, với thực lực của một Đại Đế, Tiêu Trần chưa chắc đã lật đổ được hai vị Tôn Giả, đương nhiên dùng nó chạy trốn cũng không có vấn đề gì.
"Nào đến đây, làm chết gia gia."
Đứng cũng không vững, Tiêu Trần dứt khoát nằm chết dí trên mặt đất, hét lớn.
Trước đây Tiêu Trần có bao nhiêu thủ đoạn, đủ loại phiền phức xuất thần nhập hóa, khiến người Cua cùng Nho Sinh đau đầu dị thường.
Nhưng bây giờ Tiêu Trần không hề kháng cự mà ngược lại còn khiến người Cua do dự, tên này lại giở trò gì sao?
"Kế nghi binh!" Nho Sinh cười lạnh: "Anh cũng cạn sạch rồi, còn có thể giở trò gì?
Mặc dù đã nói như vậy, nhưng Nho Sinh vẫn không đến gần Tiêu Trần.
"Cáo già." Tiêu Trần trong nội tâm chửi rủa.
Đây quả thực là trò bịp bợm của Tiêu Trần, hắn chỉ muốn trì hoãn một chút thời gian và lấy lại chút sức lực.
"Hừ, còn muốn giở trò láu cá." Người Cua chế nhạo, hai tay bắt đầu kết ấn.
"Này, anh người Cua, nếu bây giờ anh giết tôi, đến lúc thằng cháu trai muốn ra tay giết anh, anh sẽ làm gì?"
Nếu đã không thể phô trương thanh thế, vậy thì châm ngòi ly gián.
"Ầm!"
Đột nhiên, toàn bộ thế giới tối sầm lại, một màn đen khổng lồ bao phủ thẳng tắp đập thẳng vào Tiêu Trần.
"Đừng dùng những thủ đoạn nhỏ như khiêu khích, nếu giải quyết được anh, bổn tôn tự nhiên sẽ đề phòng hắn." Người Cua chế nhạo.
"Ầm!"
Tấm màn đen buông xuống, bao phủ toàn bộ hố trời, Tiêu Trần đơn giản không thể tránh khỏi, trực tiếp bị đè ở bên dưới.
Phía trên màn đen, hắc khí cuộn tròn, tạo thành một sự tương phản rõ nét với thế giới nhàn nhạt này.
Phía trên màn đen, những tia chớp đen bùng lên, điên cuồng đánh vào Tiêu Trần.
"A, cứu mạng, giết người..."
Giọng nói yếu ớt của Tiêu Trần vang lên, ngay cả tiếng kêu cứu cũng rất cà lơ phất phơ.
"Ha ha, muốn chạy!" Nho Sinh chế nhạo, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, bóng người áo đen bên cạnh lao thẳng về phía trước.

Bình Luận

0 Thảo luận