Thứ này quả thực có thể dùng như một vật dự trữ chiến lược.
"Anh zai ơi, anh xem thứ này bán như thế nào, anh ra giá, nhà họ Phong của tôi sẽ không bao giờ mặc cả."
"Nhà họ Ma gia của tôi trả giá gấp đôi nhà họ Phong."
"Mày có bị bệnh không!"
"Ừ đấy, sao mày biết? Sáng nay tao quên uống thuốc đó."
"Mặt rỗ, con mẹ nó mày muốn đánh nhau phải không?"
"Không muốn, nhưng ông đây không sợ mày."
Nhận thấy giá trị của loại hoa này, mấy người dân xung quanh đi đến, còn làm rùm beng lên.
"Âm tông của tôi muốn nó." Nam tử âm nhu uốn éo quay đầu, hoạt động thân thể.
Vậy mà lại không hề để lại bất kỳ di chứng gì, thậm chí còn cảm thấy sảng khoái tinh thần, như vừa làm được một chầu "massage".
Đây quả thực là thần vật, cho dù như thế nào cũng phải mua được nó.
Lão tổ tông của gia tộc đang trùng kích vào cảnh giới Yên Diệt, có loài hoa này sẽ có thêm một lớp bảo vệ.
Tiêu Trần nhìn mấy người, hái một đóa hoa nhỏ, nhét vào trong miệng mình.
"Cái động tác quái quỷ gì vậy?"
Nhìn thấy Tiêu Trần như bò nhai mẫu đơn, trái tim tất cả mọi người đều rỉ máu.
"Hương vị cũng không tồi, ợ." Tiêu Trần ợ một cái: "Chỉ là mẹ nó tê răng nhồi thôi."
Tiêu Trần lôi nửa cánh hoa từ kẽ răng, bắn đi.
"Phung phí của trời quá, phung phí của trời quá!"
Mọi người tay chân rối loạn, nếu không phải không thể bỏ mặt mũi xuống được thì có lẽ đều đã đi nhặt về.
Tiêu Trần chậc chậc bỉu môi nói: "Này, bây giờ chỉ còn lại có một bông thôi đó."
"Vật hiếm là quý lắm đấy, trên đời chỉ có một bông hoa này thôi, anh mua không được mà chịu thiệt, mua không được rút lui, hiện tại bắt đầu đấu giá, ai trả giá cao nhất sẽ được!"
"Với lại, cái người đã ăn bông hoa lúc nãy, anh phải bồi thường theo giá giao dịch sau cùng đấy." Tiêu Trần chỉ vào nam tử âm nhu nói.
"Tại sao?" Nam tử âm nhu bất mãn.
"Anh nói muốn xem dược hiệu của thuốc mà." Tiêu Trần vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, hắn chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như vậy.
"Tôi không bảo cậu đánh tôi à nha, tại sao cậu bồi thường tổn thương tinh thần cho tôi?" Nam tử âm nhu giở trò. Nếu phải bồi thường, người trong gia tộc sẽ đánh mình tê liệt mất.
"Vậy thì chia đôi, bồi thương một nửa giá giao dịch sau cùng." Tiêu Trần cũng sảng khoái, nhanh chóng chia đôi.
"Không được, không thể nào." Nam tử âm nhu nghẹn họng, vô duyên vô cớ suýt chút nữa bị đánh chết, còn phải bồi thường cho người đánh, con mẹ nó đạo lý gì vậy chứ.
"Thằng chíp bông, xương cốt còn cứng lắm." Tiêu Trần đột nhiên nhảy lên, đá hai cú vào bắp chân của nam tử.
"Răng rắc, răng rắc."
Nam tử chưa kịp phản ứng thì hai chân đã gãy ngang ngã xuống đất, hét ầm lên.
Tiêu Trần lôi anh ta đến trước phật đường như chó chết: "Nếu không bồi thường thì ông đây sẽ đánh giết mày."
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, đây là đánh thật đó, lần này không có gì trị liệu cho anh ta đâu.
"Cậu... cậu... Mạng Nhện mặc kệ không thèm quan tâm hả? Lần này các cậu phụ trách công tác an ninh đấy."
Một ông già nhìn thiếu niên Mạng Nhện đang xem cuộc vui, run rẩy gầm lên.
Gia tộc bọn họ và Âm Tông trước giờ luôn có mối quan hệ tốt đẹp, nếu không giúp họ nói vài lời, nhìn vào mặt mũi không được con mắt cho lắm.
"Ông nói gì?" Thiếu niên kia móc móc lỗ tai.
"Cậu mặc kệ không thèm quan tâm hả?"
"Ông nói cái gì cơ?" Thiếu niên rất thiếu đòn móc móc lỗ tai.
Ông già biết đồ dê con mất dịch này đang giở trò đùa nghịch với mình nên giận dữ rống to, nhất thời tiếng gầm ngập trời.
"Con mẹ nó cậu không nghe được, chẳng lẽ nhìn không thấy ấy ư, Mạng Nhện các cậu không phải luôn luôn trừng ác dương thiện à, tên này tùy ý đánh người mà các cậu mặc kệ không thèm quan tâm sao?"
Thiếu niên vẻ mặt vô tội, không biết đào đâu ra một cây gậy, đeo một chiếc kính râm.
"Tôi không nghe được, tôi không nhìn được, tôi cũng không biết gì cả."
Thằng này cứ như thế run rẩy bước về chỗ của mình.
"Cậu..." Ông già tức giận đến suýt hộc máu.
"Có tiền đồ, tôi xem trọng cậu đấy." Tiêu Trần hớn hở giơ ngón tay cái lên.
Tiêu Trần lại nhìn về phía ông già kia: "Được rồi, ông đừng diễn quá mức, diễn xuất của ông cường điệu quá trời."
Ông già cười có chút ngượng ngùng, ông ta cũng chỉ nói miệng mấy câu, để sau này không đến mức không có bậc thang đi xuống.
"Chỉ còn mấy nhà các anh thôi, ai muốn mua ra giá!" Tiêu Trần nhìn đồng hồ, lấy ra một bình sữa, vắt nửa bình nước trái cây cho Độc Cô Tuyết.
Mấy người xem ở đây nhất thời run bắn cả lên, cứ đút như thế, mẹ nó hắn ta là thú nuốt vàng ấy à?
Lưu Tô Minh Nguyệt lúc này mới bò ra khỏi ngực của Tiêu Trần, vừa mới tỉnh ngủ, nhìn thấy bình sữa lau nước miếng.
"Em không đói, em không muốn uống." Nói xong, một giọt nước miếng sáng lấp lánh nhỏ xuống.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận