Vốn đang giận dỗi nói lẫy, ai biết người phụ nữ lại nghiêm túc gật đầu: "Được."
"Được cái rắm!" Tiêu Trần bất lực nói: "Cô mau bỏ tôi xuống, tôi muốn tự tay làm thịt đám người này."
Kiếm Chủ vui vẻ nhìn người phụ nữ nói: "Đứa nhỏ này á, không thể quá cưng chiều được, phải rèn luyện nhiều hơn, nếu không sau này sẽ chịu thiệt đó."
Người phụ nữ liếc nhìn Kiếm Chủ, đáng sợ đến mức Kiếm Chủ lập tức ngậm miệng lại.
"Nếu không có chuyện gì, anh có thể cút." Người phụ nữ thản nhiên nói.
Kiếm Chủ giơ chậu hoa trong tay lên hậm hực nói: "Lưỡng Cực hoa nở, tử địa khai mở, chúng ta nên đến nơi đó rồi."
Nhìn một nhánh xanh nhạt trong chậu hoa, trên khuôn mặt lạnh lùng của người phụ nữ thoáng hiện lên một tia ngạc nhiên.
Suy nghĩ một hồi, cô ta khẽ gật đầu, đặt Tiêu Trần xuống, duỗi ngón trỏ tay phải ra, điểm nhẹ lên trán Tiêu Trần.
Một cánh cửa huyết sắc ầm ầm mở ra trong đầu Tiêu Trần.
Những đám văn tự đỏ tươi nhẹ nhàng trôi ra từ cánh cửa.
"Đây là pháp của ta, hiện tại ta sẽ truyền cho con, con phải sống tốt đó."
Người phụ nữ nhẹ nhàng nói, như thể đang tạm biệt.
Tiêu Trần có chút ngoài ý muốn, vừa rồi chết cũng không chịu buông tay, hiện tại lại tự mình buông tay.
Tiêu Trần nhìn cọng cỏ non vừa nảy mầm trong chậu hoa nhíu mày, hình như đã từng gặp phải loại khí tức này.
Tiêu Trần bước đến bên cạnh Kiếm Chủ, đá vào bắp chân của Kiếm Chủ: "Kiếm đùa gì gì đó, đưa cho ông đây xem cái coi."
Đầu của Kiếm Chủ gần như bốc khói, nhưng nhìn người phụ nữ lạnh lùng, anh ta nhẫn nhịn ý định một phát đánh chết Tiêu Trần.
"Nhãi ranh biết cái gì chứ, sang một bên mà chơi." Kiếm Chủ tức giận đẩy Tiêu Trần ra.
Tiêu Trần nhảy dựng lên, đá vào mông Kiếm Chủ: "Chú có cho hay không?"
"Con thật đáng yêu, haha!" Nhìn thấy ánh mắt giết người của người phụ nữ, Kiếm Chủ rất thức thời sửa miệng.
Lúc này, rốt cuộc Tiêu Trần cũng nhớ mình đã gặp phải loại khí tức này ở nơi nào.
"Đại Phế Tích."
Trên tinh không này chỉ có tam đại tử địa, Hư Không Đại Thâm Uyên, Bất Quy lộ và Vô Thủy Uông Dương.
Ba nơi này đúng là Tử Tuyệt Chi Địa, là loại nơi đã vào thì đừng hòng ra.
Cả ba nơi đều được gắn nhãn hiệu tử vong.
Nhưng có một nơi khác trong tinh không này, tương đương với tam đại tử địa.
Đó chính là Đại Phế Tích.
Đại Phế Tích, Tiêu Trần nhân tính đã từng bị Tiêu Trần thần tính lừa gạt đi đến đó một chuyến, nhằm giúp "tiểu khả ái" tìm một loại thực vật đặc biệt, hình như tên là Lưỡng Sinh hoa hay là cái gì đó.
Đã rất lâu rồi, Tiêu Trần không nhớ rõ nữa.
Đại Phế Tích không giống những tử địa khác, Đại Phế Tích cũng không quá nguy hiểm, đương nhiên "không nguy hiểm" này cũng chỉ là tương đối mà nói.
Bóng đen của Đại Phế Tích khiến Tiêu Trần có cảm giác đây là một chiến trường cổ, bởi vì có rất nhiều chiến hồn vô ý thức trôi nổi trong phế tích.
Lần Tiêu Trần đi đến Đại Phế Tích đó, cũng không đi sâu vào, bởi dường như Tiêu Trần thần tính đã tính toán được điều gì đó không tốt, nên đã cực lực ngăn chặn Tiêu Trần nhân tính tiếp tục vào sâu hơn.
Đương nhiên, cũng không tìm được Lưỡng Sinh hoa gì gì đó.
Cảm nhận lớn nhất của Tiêu Trần về Đại Phế Tích là mọi thứ ở đó đều bị bao trùm bởi khí tức tang thương của chiến tranh.
Đó là thứ còn sót lại sau đại chiến, rất đặc biệt, Tiêu Trần có thể dễ dàng cảm nhận được.
Tiêu Trần nghi ngờ nhìn chậu hoa trong tay Kiếm Chủ, đồ vật trong đó nhất định là lấy ra từ Đại Phế Tích.
Khí tức tang thương của chiến tranh này, thực sự quá đậm đặc.
Còn gã này vừa rồi đã nhắc đến Lưỡng Cực hoa, chẳng lẽ có quan hệ gì với Lưỡng Sinh hoa mà "tiểu khả ái" muốn tìm à?
"Có phải các người muốn đi tới Đại Phế Tích không?" Tiêu Trần hỏi.
Sắc mặt Kiếm Chủ thay đổi, gã nghiêm túc đánh giá Tiêu Trần một hồi.
Thằng nhãi trước mặt có thể nói là phế vật, kinh mạch còn không có, tức là không thể tu hành.
Kiếm Chủ có thể hơi hiểu được, tại sao Cương Chủ lại đem huyết chi truyền thừa cho thằng nhãi này rồi.
Pháp chỉ của Cương Chủ liên quan đến máu thịt, tức là không có kinh mạch cũng có thể tu hành.
Không có kinh mạch, có nghĩa là thằng nhãi này chỉ có thể đi theo con đường của Cương Chủ, hơn nữa không cần phân tâm, như thế rất không tệ.
Kiếm Chủ khẽ cau mày hỏi: "Thằng nhãi con làm sao biết Đại Phế Tích tồn tại?"
Đại Phế Tích khác với ba tử địa kia, Đại Phế Tích chưa bao giờ hiện thế, có rất rất ít người biết nơi này.
Ngay cả nhiều đại năng thông thiên triệt địa cũng không biết đến sự tồn tại của nơi này.
Một thằng nhãi lại biết rõ đến vậy, sao có thể không khiến Kiếm Chủ kinh ngạc cho được?
"Sao trông chú như vừa ăn phải cớt vậy?"
Tiêu Trần bất mãn đá đá bắp chân Kiếm Chủ.
"Có phải trên chân ngươi có rận không, ngứa à?"
Kiếm Chủ phiền muộn, gã đường đường là kiếm chi cộng chủ, lại bị một thằng nhãi đá đá chơi đùa. Nếu đám người kia biết chuyện, có lẽ sẽ cười rớt răng mất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận