Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1038: Tu luyện (3)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Hắc Phong lắc lắc mông nhỏ, nhảy lên người một con tiểu mã câu: "Bái bai ngài nhớt."
Tiêu Trần tức giận đỉnh đầu bốc khói đọc: "Ngày hôm nay không treo ngược mi lên đánh, ông đây sẽ theo họ mi."
Tiêu Trần lao ra từ trong lòng của Tử Thần, khiêng Thương Sinh Liên dài hai mét đuổi tới.
"Đại Đế ca ca, chờ tôi với." Lưu Tô Minh Nguyệt nhanh chóng bay loạn.
Tử Thần tay mắt lanh lẹ túm lấy cô nhóc: "Tiểu công tử hiện tại ra mồ hôi, cô tới gần sẽ rất nguy hiểm."
Tử Thần nhìn nơi Tiêu Trần ngã ban nãy.
Nơi đó đã bị mồ hôi của Tiêu Trần ăn mòn ra một cái động lớn, trong động không ngừng xuất hiện yên vụ màu xanh đậm.
Tử Thần thu thập các loại khói độc, cô cần tìm một số thứ có thể ức chế loại độc chất này.
Nếu như mặc kệ độc trên người Tiêu Trần tùy ý chảy vào vùng núi lớn này, ở đây sớm muộn sẽ bị độc thành tử địa.
Sau hai giờ, Tiêu Trần miệng sùi bọt mép nằm mệt ở trên một tảng đá lớn.
Mà Hắc Phong ngồi trên tiểu mã câu, dương dương đắc ý nhìn Tiêu Trần.
"Thế nào, Trần Ca Nhi, tiểu mã câu chính là quán quân chạy xa trong núi lớn này đó, anh có phục hay không."
Tiểu mã câu phì mũi, hé miệng rộng, khuôn mặt kiêu ngạo.
Tiêu Trần trợn trắng mắt, đột nhiên nhảy lên một cái, lao thẳng tới.
"Muốn đến chiêu này, ngài nghỉ ngơi một chút đi, ha ha!" Tiểu mã câu linh hoạt tránh Tiêu Trần, chạy như điên.
Lúc Tiêu Trần trở lại hang động, đã là chạng vạng tối.
Đuổi con lợn chết kia tròn một ngày, thậm chí ngay cả lông người ta cũng không thể đụng tới.
Bản thân Tiêu Trần suýt thì mệt chết, khắp người đều sắp tan mảnh nhỏ, ngâm mình ở thùng thuốc gào thét.
Vẻ mặt Lưu Tô Minh Nguyệt đau lòng ngồi trên đầu Tiêu Trần, dùng Sơn Thần Ngọc khôi phục thân thể của Tiêu Trần.
Ngâm nước tắm xong, Tiêu Trần cầm nắm tay có lực, quyết định cởi ra khắc ấn tầng thứ nhất của quần áo.
Mấy người khẩn trương nhìn Tiêu Trần, mà ngay cả Hắc Phong, cũng không biết chui ra từ nơi nào.
"Ra đi, xe tải nhỏ." Tiêu Trần vỗ vỗ quần áo trên người như bị điên, kết mấy cái ấn.
"Ê a a..."
Tiếng như của trẻ con, trường bào màu xám nọ tự động phấp phới.
"Ui chao, lợi hại, quần áo này lại có linh." Hắc Phong kinh hãi đến sắp rớt cằm lên mặt đất.
Tiêu Trần tức giận trừng Hắc Phong.
Cẩn thận nghe tiếng như trẻ con nọ.
"Đa tạ, đa tạ, ân cứu mạng, không cần báo đáp, nếu không lấy thân báo đáp đi, ha ha!"
Tiêu Trần lầm bầm lầu bầu như bị điên.
"Trần Ca Nhi, có phải anh bị cái gì kích thích hay không?" Hắc Phong nghệt mặt ra.
Tiêu Trần cười: "Nó nói, ba tháng trước, đã cứu tôi một mạng, hình như là ngăn trở đá lạ hút tôi vào."
Ba tiểu gia hỏa mới chợt hiểu ra, trước đây bọn họ buồn bực, vì sao Tiêu Trần xen giữa mấy cái đá lạ đó mà không có bị hút đi vào.
Thì ra là bởi vì bộ quần áo này, cứu Tiêu Trần một mạng.
"Được rồi, được rồi, mi cũng đừng oán trách."
"Ê ê a..."
"Này này, mi vẫn còn mắng chửi người khác à?"
"Ê ê a..."
"Mi mới là phế vật, cả nhà mi đều là phế vật."
Mọi người: "..."
Tiêu Trần thế mà lại đi cãi lộn với quần áo.
Cho dù quần áo này không muốn tới đâu, thế nhưng nó đã định ra khế ước chủ tớ, thì không cách nào từ chối yêu cầu của Tiêu Trần.
Cuối cùng chỉ có thể, vừa mắng, vừa cởi khắc ấn thứ nhất.
"Ầm!"
Trên trường bào màu xám, lóe lên một vệt sáng.
Sau đó Tiêu Trần, đã bị trực tiếp đè lên sàn nhà.
Mọi người luống cuống tay chân muốn nâng Tiêu Trần dậy, lại bị Tiêu Trần phất tay cự tuyệt.
Tiêu Trần sống sờ sờ cứng rắn nâng quần áo một vạn cân lên.
Chỉ là khởi động vạn cân ấy, đã dùng toàn bộ sức mạnh rồi.
Tiêu Trần căn bản là như không nhúc nhích.
Tiêu Trần cứng rắn mặc quần áo, đứng trọn một đêm, dùng để thích ứng trọng lượng này.
Chờ trời sáng, sau khi Lưu Tô Minh Nguyệt giúp Tiêu Trần khôi phục mệt nhọc, Tiêu Trần rốt cục bước ra bước đầu tiên.
Một bước, hai bước...
Tiêu Trần như một đứa trẻ sơ sinh tập tễnh học đi, từ đi đến diễn võ trường, lại từ từ đi từ diễn võ trường trở về.
Chặng đường này chỉ dài hai cây số, lại khiến Tiêu Trần mất trọn một ngày.
Buổi tối vẫn là ngâm thảo dược, khôi phục mệt nhọc.
Ngày cứ bình tĩnh trôi qua như vậy.
Bất đồng chính là, quần áo của Tiêu Trần, từ sau khi cởi ra khắc ấn, thì không còn cởi ra lần nào nữa.
Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa.
Thoáng chốc, hai năm trôi qua.
Hai năm này có lẽ là hai năm yên tĩnh và an tâm nhất mà Tiêu Trần đã sống kể từ khi tái sinh.
Mặc dù ngày nào cũng mệt như chó, nhưng trong lòng lại rất an tâm.
Suốt hai năm qua, tu luyện gần như không ngừng nghỉ, khí lực của Tiêu Trần đã đạt đến con số khủng bố bốn trăm ngàn cân.
Nói cách khác, khắc ấn trên y phục của Tiêu Trần đã được mở khóa bốn mươi tầng.

Bình Luận

0 Thảo luận