Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 818: Tiến về phương bắc

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Hỗn Độn chí bảo chó má gì đó, Tiêu Trần không có xíu xiu hứng thú nào cả.
"Không có hứng thú." Tiêu Trần trợn mắt, giậm mạnh trên mặt đất.
Hố tử thi bị giẫm lên lập tức sụp đổ, một lượng lớn bùn đất vùi lấp thi thể.
Oán khí của những thai phụ này quá lớn, nếu không giải quyết, để những oán khí này tiếp tục phát triển, cuối cùng có thể sẽ sinh ra thứ đồ chơi kinh khủng.
Tiêu Trần tóm Minh Nguyệt trong ngực mình ra: "Minh Nguyệt, giúp bọn họ niệm một đoạn Vãng Sinh chú đi."
Vãng Sinh chú là kinh văn độ hóa, phải được niệm bởi những người có công đức gia thân mới có hiệu quả.
Lưu Tô Minh Nguyệt là Sơn Thần Bất Quy sơn, đương nhiên đủ tư cách để độ hóa những oan hồn ấy.
"Ừm, ừm." Cô nhóc thiện lương hăng hái gật đầu.
Lưu Tô Minh Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu niệm kinh, từng điểm ánh sáng huỳnh quang bay lên trên đảo nhỏ.
Hòn đảo âm u dần dần trở nên sáng sủa hơn, vô số điểm sáng nhẹ bay lên không trung.
Một đám hư ảnh thai phụ xuất hiện trên bầu trời, cúi đầu cảm tạ Tiêu Trần.
Tiêu Trần khoát tay nói: "Gặp phải kiếp nạn này thật là bất hạnh lớn, hiện tại thù của cô đã báo, tôi hy vọng các cô đừng đi làm hại thế gian. Các cô tìm chỗ trốn đi, khi nào có thể đến Địa Cầu, thì đến đó để đầu thai!"
Một đám thai phụ lại cúi đầu với Tiêu Trần lần nữa.
"Tất cả giải tán đi!"
Tiêu Trần phất phất tay, hai chân đột nhiên giẫm trên mặt đất, cả người giống như một ngôi sao băng, xẹt qua bầu trời, đáp xuống một hòn đảo nhỏ khác.
Hòn đảo nhỏ này rất sáng sủa, trái ngược hẳn với hòn đảo âm u trước đây.
Trên đảo nhỏ, đủ loài cây cỏ tràn trề sức sống, không khí còn phảng phất mùi gió biển.
Ở phía đông của đảo nhỏ, có một bãi cát khá lớn.
Tiêu Trần tưởng tượng ra cảnh tượng một nhóm người đẹp, mặc bikini, chơi đùa ở bãi biển.
Tiêu Trần lau lau nước miếng chảy ra, thoả mãn gật đầu, nơi này nhất định rất thích hợp để sinh sống, hơn nữa linh khí cũng rất dồi dào.
Tiêu Trần đi vòng quanh hòn đảo, nhưng không tìm thấy một bóng người nào.
Tiêu Trần ngửa mặt lên trời, vỗ tay một cái.
Lá liễu đưa Bạch Tử Yên và những người khác đến hòn đảo này.
Phong cảnh ở đây hoàn toàn khác với Trung Nguyên đại lục, hơn nữa bãi cát và biển cả luôn có một sức hút khó tả đối với nữ nhân.
Một đám nữ nhân nhanh chóng yêu thích nơi này.
"Cứ ở đây trước đã, sau này đi theo ta về Địa Cầu sau!"
Tiêu Trần dặn dò một câu, thân ảnh đột ngột bay từ mặt đất lên và lướt đến hòn đảo nhỏ tiếp theo.
Phong cảnh vẫn đẹp như tranh vẽ, không giống như hòn đảo kia không có dấu vết hoạt động của con người, ở đây có một gian phòng nhỏ, hòn đảo nhỏ này dường như đã có chủ.
Tiêu Trần dạo qua một vòng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng người nào cả.
Tiêu Trần lướt đến hòn đảo nhỏ tiếp theo, có một ngôi nhà, nhưng vẫn không có ai ở đó.
Hàng chục đảo nhỏ nối tiếp nhau, có nhà ở, nhưng không có người.
Tiêu Trần nhìn về phía bắc, mơ hồ có thể nhìn thấy những ngọn núi lớn.
"y ya, chắc là bọn họ đều đi tìm bảo vật, dù sao cũng là Hỗn Độn chí bảo đó, ai mà không động tâm." Hắc Phong xúi giục Tiêu Trần.
Tiêu Trần liếc mắt, quay trở lại hòn đảo nơi Bạch Tử Yên và những người khác ở lại.
Tiêu Trần giải thích với các nàng rằng mình sẽ đi đến phía bắc, rồi để lại một mảnh lá liễu để phòng bất trắc.
Trong ánh mắt lưu luyến của Bạch Tử Yên và những người khác, Tiêu Trần ngồi trên lá liễu trôi về phương bắc.
...
Khi trời tối, Tiêu Trần nhìn về phương bắc xa xôi, những ngọn núi vẫn ở trên mặt biển, như ẩn như hiện.
Tiêu Trần gãi gãi đầu, mặc dù trôi rất chậm, nhưng không đến mức đi mãi vẫn chưa tới chứ!
"Con heo chết tiệt, ngươi xem có phải đường đi có vấn đề gì không?"
Tiêu Trần tỉnh tát một cái đập tỉnh Hắc Phong đang ngủ thiên hôn địa ám.
"Ui chao, ta đang hẹn hò với một mỹ nữ mà."
Hắc Phong bất mãn lẩm bẩm, rồi híp mắt nhỏ nhìn về phía bắc.
"Hẹn hò?" Tiêu Trần không khỏi rùng mình một cái.
Mỹ nữ miệng của gã này chính là kiểu dài, rộng, cao đều tương đương nhau, nghĩ đến cảnh con heo cặp kè với một người mập ú, Tiêu Trần đã cảm thấy ớn lạnh.
Hắc Phong mơ mơ màng màng nhìn về phía ngọn núi lớn xa xa không thể chạm tới kia.
Sau một hồi quan sát, Hắc Phong dùng móng heo chọc vào cằm Tiểu Trần nói: "Chỉ Xích Thiên Nhai đó, là một đại trận kỳ quái, cho dù ngươi có chạy gãy chân cũng không vào được đâu."
Hắc Phong lại nhìn về phía Tiêu Trần, cười nói: "Trần ca, ngươi vẫn chưa thể thoát khỏi danh hiệu đại bao cỏ hà, trận pháp nổi tiếng như vậy mà ngươi cũng không biết à?"
Mặt mũi Tiêu Trần tràn đầy hắc tuyến, nhắc đến cái biệt danh tồi tệ này, Tiêu Trần bỗng nổi giận trong bụng.
Tiêu Trần xách cái đuôi của Hắc Phong, xoay loạn xạ.
"Ô ô ô..."
Nửa phút sau, Hắc Phong che miệng, trợn trắng mắt, suýt nữa phun ra cả mật.

Bình Luận

0 Thảo luận