Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1020: Nấm độc

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Vì nhận được nụ cười của hồng nhan, xa xưa có Chu U Vương phóng hỏa đùa giỡn chư hầu, bây giờ có Thôn Thiên Đại Đế dùng thân thử nấm độc.
"Được rồi được rồi, chỉ là mấy cây nấm cỏn con mà thôi, có thể làm khó ông đây à."
Tiêu Trần cũng là một ngoan nhân, một ngụm nhét ba bốn cây nấm nhỏ vào trong miệng.
Lưu Tô Minh Nguyệt cực kỳ vui vẻ.
Cây nấm vào miệng tan ra, hóa thành từng sợi linh khí, dũng mãnh tràn vào trong cơ thể.
"Ừa, không tệ."
Cảm nhận được linh khí tẩm bổ cơ thể mình, Tiêu Trần thỏa mãn gật đầu.
"Hương vị rất ngon." Tiêu Trần chóp chép miệng, giống như ăn kem: "Ông có muốn ăn hai cây không, Vô Địch."
"Đệch mợ..."
Tiêu Trần vừa nghiêng đầu đã dọa Võ Vô Địch nhảy dựng.
"Sao vậy?" Trong lòng Tiêu Trần có dự cảm không tốt.
Linh khí mà những cây nấm đó hóa thành lúc này đột nhiên tán loạn trong cơ thể.
"Trần Ca Nhi, mặt của ông." Vô Địch phất tay, một vòng sáng vàng xuất hiện trước mặt Tiêu Trần.
Nhìn trong vòng sáng, một người trên mặt tràn đầy những đốm hoa mai lấm tấm màu đen.
Tiêu Trần nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt, rú lên thảm thiết: "Ông đây nói nó có độc rồi mà, f* ck."
"Rầm!"
Tiêu Trần trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.
"Oa... Em không cố ý mà."
Nhìn thấy cơ thể Tiêu Trần đầy những đốm hoa mai lấm tấm kỳ lạ, Lưu Tô Minh Nguyệt sợ hãi đến mức bật khóc ngay tại chỗ, lấy ra Sơn Thần ngọc muốn chữa trị cho Tiêu Trần.
"Khoan đã, đợi đã, Minh Nguyệt tiểu thư."
Võ Vô Địch vươn bàn tay vàng nhỏ bé của mình bắt mạch cho Tiêu Trần: "Cứ để vậy đi, trước tiên đừng chữa trị, luyện năng lực chống độc của Trần Ca Nhi."
Lưu Tô Minh Nguyệt gấp gáp nước mắt lưng tròng.
"Sắp trở thành hươu sao rồi, còn chống độc gì nữa chứ?"
"Không sao đâu, không sao đâu." Nhìn thấy Lưu Tô Minh Nguyệt sắp khóc, Võ Vô Địch vội vàng an ủi: "Đừng lo lắng, Trần Ca Nhi có thể chất đặc biệt..."
Võ Vô Địch còn chưa nói xong, những đốm hoa mai lấm tấm trên người Tiêu Trần đã chuyển từ màu đen sang màu xanh lá cây.
"Huhu... màu... màu sắc thay đổi rồi... Vô Địch ca ca."
Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước mắt, không ngừng dùng đôi tay nhỏ nhắn chọc vào những đốm hoa mai lấm tấm đó, trông vừa ngơ vừa ngốc.
"Đừng hoảng sợ."
Võ Vô Địch dù gì cũng là người từng trải nên vẫn bảo trì bình thản.
Võ Vô Địch tiếp tục bắt mạch cho Tiêu Trần, quan sát kỹ tình hình của Tiêu Trần.
"Ô ô ô."
Toàn thân Tiêu Trần lúc này bắt đầu co giật, trong miệng phun ra rất nhiều bọt trắng, giống như một bệnh nhân bị động kinh.
Những đốm hoa mai lấm tấm đó cũng chuyển từ màu xanh lục sang màu trắng bạc.
"Đại Đế ca ca sắp bị trúng độc chết rồi... Huhu..."
"Không sao đâu, không sao đâu."
Võ Vô Địch an ủi Lưu Tô Minh Nguyệt. Mặc dù Tiêu Trần nhìn có vẻ đã bị trúng độc trở thành một con tắc kè hoa, nhưng mạch của hắn vẫn rất ổn định.
"Ừm, rất suy yếu ổn định." Võ Vô Địch nghiêm túc gật đầu.
Không biết Tiêu Trần may mắn hay xui xẻo khi gặp được một người bạn hố mệnh như vậy nữa.
"Này, đang chơi trò gì vậy, có vẻ vui thế!"
Con heo ú nhỏ Hắc Phong này không biết từ nơi nào xông ra, với một cái túi buộc ở đuôi.
Cái túi nặng trịch không biết có gì trong đó.
"Phụt..."
Hắc Phong nhìn Tiêu Trần đang nằm trên mặt đất co giật, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
"Đệch mợ, tinh linh xanh lam này từ đâu chui ra vậy?"
Thì ra lúc này đốm hoa mai lấm tấm trên người Tiêu Trần đã biến thành màu xanh lam.
"Huhu... Hắc Phong ca ca..." Lưu Tô Minh Nguyệt khóc sướt mướt, kể lại những gì đã xảy ra.
Hắc Phong cười ngồi phịch xuống đất ngay tại chỗ, không ngừng lăn qua lộn lại.
"Haha, tiểu ác ma ông cũng có ngày hôm nay."
Hắc Phong chu cái mông nhỏ mũm mĩm của mình, đột nhiên ngồi trên mặt Tiêu Trần.
"Yo yo yo."
Hắc Phong lắc lắc cái mông mập mạp của mình trên mặt Tiêu Trần, cọ xát lung tung.
Lưu Tô Minh Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn, tên này không giúp thì thôi, lại còn làm ra chuyện như vậy.
"Oa..." Lưu Tô Minh Nguyệt òa khóc lớn.
"Ông mày đá chết con heo chết tiệt nhà ngươi."
Võ Vô Địch mặt đầy hắc tuyến, bay lên đá vào mông Hắc Phong.
"Vô Địch, nếu hôm nay heo gia không đánh mày ị ra shit, coi như mày gặp may."
Hắc Phong bay giữa không trung, thốt ra những lời hung ác.
Một phút sau, Hắc Phong nhìn chằm chằm vào hai quầng thâm cực lớn dưới mắt mình, ngồi đàng hoàng bên cạnh Tiêu Trần.
Bây giờ cả nó và Võ Vô Địch đều không có tu vi.
Võ Vô Địch chỉ còn lại Kim Thân, trong khi Hắc Phong bị đánh trở lại nguyên hình.
Nhưng rõ ràng, Võ Vô Địch đại tông sư võ đạo có thể đánh nhau giỏi hơn một con heo một chút.
Hắc Phong ngồi dưới đất, dùng móng guốc che một mắt, cẩn thận nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt và Võ Vô Địch.
"Ay yo, đừng lo lắng, tôi biết loại nấm mà các người nói, không có gì đáng lo cả đâu."
Lưu Tô Minh Nguyệt đầy vẻ không tin, điều khó tin nhất ở con heo chết tiệt này chính là cái miệng của nó.

Bình Luận

0 Thảo luận