Lúc này, mụ béo đã cưỡng ép đẩy cái tay đang che mặt của Cam Đường ra.
"Để cho mọi người thưởng thức, thưởng thức cái coi."
Mụ béo vặn tay Cam Đường ra sau lưng, gác một chân lên lưng cô, khiến Cam Đường hoàn toàn không thể cử động.
"Cầu xin bà, cầu xin bà, đừng mà..."
Cam Đường bất lực chỉ có thể hèn mọn van xin.
"Mụ béo, ghê tởm như thế, đừng để cho bọn tôi nhìn, tôi còn chưa ăn cơm trưa đây này." Có người trêu chọc.
Mụ béo chớp chớp đôi mắt nhỏ, lớn tiếng nói: "Theo luật pháp của Tuyết Quốc ta, nếu trộm đồ bị bắt, người mất của có quyền xử trí đấy."
"Mụ béo, mụ đừng dài dòng nữa, nhanh lên đi." Có người bất mãn thúc giục.
"Vậy được, cho mọi người xem một vở kịch hay này." Mụ béo vui vẻ buông Cam Đường ra, xoay người đi vào cửa hàng.
Ngay sau đó, mụ béo bước ra với một con dao Thái cỡ lớn.
"Chạy đi, Mộc Mộc dẫn bọn nhỏ chạy đi." Cam Đường nằm trên mặt đất, điên cuồng rống lên.
"Muốn chạy không có cửa đâu cưng." Vài người tiến lên túm mấy đứa nhỏ muốn chạy.
Mụ béo đi tới bên cạnh Cam Đường, vui vẻ nói: "Dù sao tụi mày đều là quái thai, không tay chân cũng không phải là chuyện lớn đâu nhỉ."
"Không, cầu xin bà, tiểu thư sắp trở về rồi."
"Ah!" Mụ béo túm tóc Cam Đường, Cam Đường đau đớn khiến lời nói đột ngột im bặt.
"Tiểu thư? Haha." Mụ béo cười lạnh.
"Tao chặt đứt tay chân của mày chính là muốn cho tiểu thư của mày xem đấy, tao xem cô ta có dám giết tao hay không?" Mặt mũi mụ béo đầy vẻ dữ tợn.
Những người xung quanh đều phấn khích, lúc này bản năng khát máu của Yêu tộc đã bộc lộ ra ngoài.
Khi con dao Thái lớn sắp rơi vào tay Cam Đường, đột nhiên cả người mụ béo bay ra ngoài, đánh sập một căn nhà, không có động tĩnh gì nữa.
"Ai?"
"Mù à? Ông mày đang đứng đây này, còn hỏi ai nữa?" Tiêu Trần lững thững đi đến bên cạnh Cam Đường.
Thấy Tiêu Trần đang nhìn mình, Cam Đường gắt gao che mặt, cầu xin nói: "Đừng nhìn, đừng nhìn..."
Tiêu Trần cưỡng ép đẩy tay Cam Đường ra: "Cô nghĩ rằng cô rất xấu xí à?"
Cam Đường không hiểu những lời của Tiêu Trần, chỉ không ngừng rơi nước mắt.
Tiêu Trần cười lạnh, chỉ vào chung quanh: "Cô nhìn một đám bọn chúng, ôi con chồn này, con gà rừng đó, con rắn độc kia, nếu muốn tính toán thật, thì cô có thể là xinh đẹp thứ ba ở đây đấy."
Nhìn thấy Cam Đường ngơ ngác lắc đầu, Tiêu Trần bất lực nói: "Cô nghĩ mọi chuyện hôm nay hỏng bét rồi à?"
Cam Đường hung hăng gật đầu, có lẽ trong đời cô chưa từng gặp phải chuyện bết bát như vậy.
Trước kia dù bị người ta mắng, đánh đập nhưng chưa bao giờ khiến cho cô tuyệt vọng và bất lực như hôm nay.
"Vậy là được rồi, đã bết bát như vậy rồi thì sao có thể bết bát hơn nữa chứ. Ở quê tôi có câu nói, vò đã mẻ lại sứt, lúc nào cũng thế này, thích sao thì vậy."
"Nào nào nào, đứng dậy đi."
Tiêu Trần nâng Cam Đường dậy, chỉ vào mụ đàn bà vừa rồi kêu la vui mừng nhiều nhất nói: "Chửi ả ta đi."
Cam Đường rụt rè sợ hãi trốn sau lưng Tiêu Trần, Tiêu Trần cứ thế đẩy cô về phía trước.
"Chửi ả ta đi, nếu ả ta dám cãi lại, tôi sẽ xé miệng ả ta, nếu ả dám động thủ, tôi sẽ đánh gãy tay ả ta."
Cam Đường kéo chặt quần áo của Tiêu Trần, bởi vì lực quá lớn, các khớp ngón tay đã trở nên trắng bệch.
Đám yêu quái xung quanh hơi giật mình nhìn Tiêu Trần, bọn chúng không hiểu Nhân tộc này lấy đâu ra tự tin để giương oai ở chỗ này.
Nhưng Tiêu Trần càng tỏ ra mạnh mẽ, nội tâm bọn chúng càng yếu ớt, điển hình cho bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
"Chỉ cần mắng một câu, một chữ thôi cũng được." Tiêu Trần mỉm cười, giống như một ác quỷ làm cho người ta sa đọa.
"Tôi, tôi không biết chửi người." Cam Đường không ngừng lắc đầu.
"Tôi dạy cô nhá! Tôi nói một câu, cô nói một câu."
"Súc sinh." Tiêu Trần mắng nữ tử kia.
Ả ta suýt chút nữa bùng nổ ngay tại chỗ, bản thân Yêu tộc là yêu thú, câu súc sinh này, quả thực đâm thẳng vào trái tim, bạo kích mười ngàn điểm.
"Nhanh nói đi, không thì tôi rời khỏi đây đấy, mấy đứa nhóc kia có kết cục gì tôi cũng mặc kệ đấy nha."
Nhìn thấy bộ dạng rụt rè sợ hãi của Cam Đường, Tiêu Trần thực sự không còn cách nào, đành nói câu này để dọa cô.
Lời nói của Tiêu Trần đã đánh thẳng vào điểm yếu của Cam Đường.
"Tôi nói, tôi nói." Cam Đường nuốt nước bọt, nhìn chăm chú vào nữ tử kia.
Không biết vì sao, Cam Đường nhớ lại những gì đã xảy ra với mình trước đây.
Từ khi cô có thể nhớ, dường như không có gì khác đã đi cùng với cô ngoại chửi rủa, chế giễu và đánh đập.
Đủ loại quá khứ hiện lên trong đầu, thân thể Cam Đường run lên kịch liệt, Tiêu Trần nhẹ nhàng nắm lấy tay Cam Đường.
Lòng bàn tay ấm áp làm tâm trạng của Cam Đường bình tĩnh lại.
Nhìn vào ánh mắt khiêu khích của nữ tử, cuối cùng Cam Đường cũng thu hết dũng khí để thực hiện lần phản kháng đầu tiên trong đời.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận