Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1626: Chạy trốn thôi (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Đọa Thiên Thức."
Cơ bắp trên người Tiêu Trần lại bành trướng, máu tươi điên cuồng chảy xuôi trong mạch máu, trái tim cũng đập rất nhanh.
Nhiệt độ cơ thể Tiêu Trần lập tức tăng vọt lên đến mức kinh khủng.
Nhiệt độ cơ thể va chạm với màn đêm lạnh lẽo, khiến toàn thân Tiêu Trần bốc lên một làn sương mù.
Xung quanh cơ thể Tiêu Trần nổi lên một luồng loạn lưu cuồng bạo.
"Uỳnh!"
Tiêu Trần lại bước ra, lực lượng khủng bố kéo luồng không khí xung quanh đi xuống.
Những tảng đá và bóng đen bị Chấn Thiên Thức chấn lên tận trời, nặng nề đập vào đại địa nghiền nát dưới sức kéo của luồng không khí đó.
Những bóng đen trong bán kính hơn mười dặm lập tức bị quét sạch.
Nhưng điều này không thể giải quyết được vấn đề, bởi vì những thứ này không phải bị tổn thương trí mạng, tối đa cũng chỉ là xương cốt vỡ vụn hoặc mấy thứ tương tự.
Tốc độ hồi phục của chúng bây giờ chắc chắn còn nhanh hơn tốc độ hồi phục khi bị Cửu Vĩ Yêu Hồ giết chết!
Tiêu Trần không dám dừng lại một giây phút nào, thừa dịp cơ hội hiếm có này lại lao thẳng về phía ngọn núi cực lớn kia.
"Khụ khụ..."
Vừa chạy trốn Tiêu Trần vừa liên tục ho khan.
Cửu Vĩ Yêu Hồ lo lắng sờ lên mặt Tiêu Trần, vừa mới chạm vào, bàn tay đã đầy hơi ấm.
Tiêu Trần đang ho ra máu.
"Cậu ho ra máu rồi. Cậu làm sao thế? Cậu đừng làm tôi sợ!" Cửu Vĩ Yêu Hồ nức nở hô lên.
Tiêu Trần không dám nói chuyện, võ phu rất chú ý tới một hơi này, hơi thở này làm cho Tiêu Trần hiện tại đang ở trạng thái đỉnh phong.
Nếu bây giờ nói chuyện để thở, chỉ sợ sẽ không thể trở lại trạng thái này nữa.
"Hừ..."
Hai bóng đen lớn hơn những cái bóng khác một vòng đã chặn đường Tiêu Trần.
Tiêu Trần không dừng lại chút nào, cả người giống như tê giác tức giận camera lao về phía hai bóng đen.
Hai bóng đen kia cũng không chịu thua kém, lao về phía Tiêu Trần như thể muốn quyết định xem đầu ai cứng hơn.
Tiêu Trần hung hăng va chạm với chúng, lực lượng cuồng bạo xoáy lên cuồng phong, hình thành một luồng khí cầu cực lớn.
Luồng khí hình cầu ngay lập tức mở rộng, cắn nuốt sạch sẽ hàng trăm dặm núi sông xung quanh.
"Uỳnh!"
Cơ thể Tiêu Trần và bóng đen bay ngược ra khỏi cuồng phong, rơi trên mặt đất, mỗi bên đều tạo ra một cái khe cực lớn trên mặt đất, trượt ra gần một nghìn mét rồi mới khó khăn dừng lại.
"Khụ khụ khụ..."
Tiêu Trần bò dậy trong bùi mù, không ngừng ho ra máu.
Cửu Vĩ Yêu Hồ sờ quần áo đẫm máu trước ngực Tiêu Trần, rốt cuộc khóc lên: "Cậu đừng lo cho tôi nữa, cậu mang theo tôi không thể chạy xa được đâu, cậu thả tôi xuống đi!"
"Khụ khụ... Không sao. Khụ khụ... Quen rồi." Tiêu Trần lại che miệng, sau đó mở lòng bàn tay ra, trên tay dính đầy máu.
Bây giờ không dùng được truyền thừa Tiên Huyết, chảy nhiều máu như vậy đáng tiếc quá trời.
"Sao có thể quen loại chuyện này được. Cậu có nghe tôi nói không? Cậu thả tôi xuống đi." Cửu Vĩ Yêu Hồ nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Trần.
"Câm miệng... khụ khụ..." Tiêu Trần không kiên nhẫn rống lên, kết quả là lại bắt đầu ho ra máu.
Tiêu Trần cảm nhận sơ qua tình trạng cơ thể của mình, xương sườn bị gãy mấy cái, nội tạng có lẽ cũng bị ảnh hưởng.
Tiêu Trần không chắc liệu mấy cái xương gãy có đâm vào nội tạng không, nhưng bây giờ không thể dừng lại được.
"Vù..."
"Hít..."
Tiêu Trần hít một hơi thật sâu, luồng không khí xung quanh xông vào mũi Tiêu Trần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Uỳnh, uỳnh..."
Cơ bắp Tiêu Trần lại phồng lên, trên mặt nổi gân xanh, trái tim đã bình tĩnh giờ lại đập loạn xạ như mô tơ.
Tiêu Trần lại bước ra, bắt đầu chạy trốn.
"Oành! Oành!"
Hai chân giẫm xuống, hai bóng đen va chạm với Tiêu Trần vừa rồi, trong quá trình khôi phục, đã bị Tiêu Trần giẫm thành thịt nát.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Trần lại bị bóng đen phía sau đuổi theo, chính là cái tên bị Chấn Thiên Thức và Đọa Thiên Thức đánh vào đại địa khi nãy.
Tiêu Trần không còn cách nào khác, bất đắc dĩ phải dùng hai chiêu thức này một lần nữa để mở ra một con đường.
Điều khiến người ta tuyệt vọng là mấy bóng đen to lớn đó sau đó lại chặn đường Tiêu Trần.
Tiêu Trần chỉ có thể cứng đối cứng, đánh ngã những kẻ ngáng đường này.
Cứ ngươi tới ta đi tuyệt vọng tuần hoàn, giằng co như thế bốn năm lần Tiêu Trần mới chạy đến chân của ngọn núi khổng lồ kia.
"Khụ khụ..."
Tiêu Trần đứng dưới chân núi, điên cuồng ho khan, lúc này Tiêu Trần chỉ có thể ho ra một ít bọt máu.
Tiêu Trần chỉ cảm thấy lồng ngực của mình đau như bị lửa đốt, tim đập chậm hơn bình thường rất nhiều.
Tiêu Trần biết thân thể của mình đã đến cực hạn, thậm chí hầu hết xương cốt trên người đều có vết nứt.
"Lên đỉnh núi." Tiêu Trần buông tay, dựa vào trên vách núi, đột nhiên thả lỏng, Tiêu Trần không đứng dậy được nữa.
Cửu Vĩ Yêu Hồ lau nước mắt, ôm lấy Tiêu Trần, ngẩng đầu nhìn, ngọn núi rất cao, nhưng cô muốn đưa Tiêu Trần leo lên.

Bình Luận

0 Thảo luận