Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1325: Rời khỏi Tuyết Quốc

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Nhưng một ngày nọ, vương thành Tuyết Quốc đột nhiên bị Thiên Cung đánh lén, khiến cho Vương Hậu đời trước chết trận, vương thành lập tức bị san bằng, gây ra vô số thương vong."
"Vương thành có một đại trận bảo vệ, ngay cả Ngụy Đế cũng không thể phá vỡ nó. Nguyên nhân duy nhất là có người đã phá vỡ đại trận từ bên trong."
"Nói cách khác, có gian tế trong Yêu tộc của cô." Nghe vậy, Tiêu Trần đã hiểu được đại khái.
Hàn Tử Kỳ gật đầu nói tiếp: "Đúng vậy, đại trận bị hư hại từ bên trong, còn là trụ cột của đại trận, chỉ có mấy người Thần Vô Chỉ Cảnh bọn ta và Yêu Hậu mới biết nó ở nơi nào."
Hàn Tử Kỳ nói xong cười bất đắc dĩ, nụ cười thật khiến lòng người chua xót.
"Một trăm năm trước, tôi vừa mới được thăng cấp Thần Vô Chỉ Cảnh. Phụ trách cận vệ vương thành, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn của vương thành."
"Một số Yêu vương khác xuất chinh cùng đại quân, còn tôi ở lại vương thành, chịu trách nhiệm về an toàn của Yêu Hậu và vương thành."
"Sau khi vương thành bị đánh lén, quân tâm tiền tuyến không ổn định. Cuối cùng, đã thua trong trận đại chiến với Thiên Cung, thua rất triệt để."
Tiêu Trần lắc đầu: "Đã bị người ta trộm nhà rồi, thua cũng là chuyện bình thường, chỉ có thể nói nước cờ Thiên Cung rất cao tay mà thôi."
"Chỉ sợ sau này Hàn Tử Kỳ sẽ trở thành người gánh nồi."
Hàn Tử Kỳ nói tiếp: "Phải bồi thường rất nhiều tài nguyên và khô tuyền của các tộc, cuối cùng Yêu tộc cũng giữ lại được, nhưng Yêu tộc đã xuống dốc, hiện nay khó có thể lấy lại huy hoàng như ngày xưa."
"Sau khi Yêu Hậu mới lên kế vị, Yêu Hậu nhất định phải cho tộc nhân một cái công đạo. Nhưng không có cách nào để điều tra ra kẻ nội gián, lòng người Yêu tộc bàng hoàng, tôi không thể không đứng ra gánh cục diện rối rắm này."
Từ một vị đại tướng quân được vô số người kính ngưỡng trở thành tội đồ, sự biến hóa này có lẽ không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được.
Và mấu chốt là, tất cả chỉ là chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Nghe đến đó Tiêu Trần có thể hiểu tại sao những tiểu yêu quái đó lại dám không để Hàn Tử Kỳ một đại yêu Thần Vô Chỉ Cảnh vào mắt rồi.
"Tôi đã bị tước bỏ binh quyền, nhưng vào thời điểm đó, khi Yêu tộc đang cần người, mạng của tôi xem như có thể được bảo vệ."
"Lúc đó tôi nhận nuôi mấy đứa trẻ bị bỏ rơi từ tộc khác, một số đã trưởng thành, cứ nghĩ đã dung nhập vào Yêu tộc nhưng lại bị đám tộc nhân phẫn nộ đẩy lên đoạn đầu đài. Những tộc nhân bất tài cho rằng những ngoại nhân này đã phá hủy đại trận của vương thành."
Nói đến đây, thanh âm Hàn Tử Kỳ đã nghẹn ngào.
Nỗi đau đớn khi chứng kiến những đứa trẻ mình nuôi nấng bị đưa lên đoạn đầu đài, sợ chỉ mình cô mới có thể hiểu được.
"Trận tuyết hôm đó không lớn, nhưng bầu trời rất tối, rất tối. Trên bục hành quyết, mấy đứa trẻ đó nhìn tôi và cười với tôi."
"Được, được rồi, không cần nói nữa." Tiêu Trần nhẹ nhàng vỗ bả vai đang hơi run của Hàn Tử Kỳ.
Tiêu Trần nhìn sang phòng bên cạnh, phát hiện mấy đứa nhỏ đều ghé vào cửa sổ mà nhìn sang bên này.
Tiêu Trần mỉm cười, từng trải qua những chuyện như thế đó, mà vẫn có thể thu dưỡng những đứa nhỏ bị ruồng bỏ này, Hàn Tử Kỳ quả thật là một người đại thiện.
"Tôi có thể cầu xin một chuyện được không?" Hàn Tử Kỳ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần quay đầu nhìn lại đám người Cam Đường, im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu: "Nói đi."
"Giúp tôi chăm sóc tốt mấy đứa nhỏ này." Hàn Tử Kỳ đứng dậy cúi đầu vái Tiêu Trần.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Nghĩ đến đôi lông mày lo lắng của Hàn Tử Kỳ lúc nãy, Tiêu Trần đoán có lẽ tiểu hồ ly này lại gặp rắc rối.
"Không có việc gì đâu." Hàn Tử Kỳ mỉm cười đi về phòng Cam Đường.
Tiêu Trần ngồi trong sân, ăn thức ăn thừa, thỉnh thoảng trong phòng truyền ra tiếng khóc của Cam Đường.
Đại Đế ca ca, sao tỷ tỷ đó lại khóc thế?" Lưu Tô Minh Nguyệt vừa dọn dẹp sạch sẽ "bãi chiến trường" trên bàn, vừa tò mò hỏi.
"Bởi vì đau lòng chứ sao." Tiêu Trần dùng đũa gõ nhẹ lên cái đầu nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Đáng ghét." Lưu Tô Minh Nguyệt vung vẩy chiếc đũa nhỏ, hùng hùng hổ hổ, đinh đinh đang đang ghẹo qua ghẹo lại với Tiêu Trần.
Ngay sau đó Hàn Tử Kỳ đã dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài, Tiêu Trần nhìn thấy Cam Đường rõ ràng đang mang một bọc quần áo lên đường.
"Bây giờ tôi sẽ đưa các anh rời khỏi Tuyết Quốc, chỉ rời khỏi nơi này, đi nơi nào cũng được." Hàn Tử Kỳ nhẹ gật đầu với Tiêu Trần.
Tiêu Trần thực sự tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra khiến đại yêu như Hàn Tử Kỳ lại đưa tất cả những đứa bé mình thu dưỡng đi.
Cuối cùng Tiêu Trần gật đầu: "Được."
Tiêu Trần tay phải bế con bé Nhu Nhu bị câm, tay trái ôm lấy Đoàn Đoàn hai chân dị dạng, vui vẻ nói: "Sau này đi theo anh trai lăn lộn, sẽ toàn được nhậu nhẹt ăn ngon, không nói chơi đâu."

Bình Luận

0 Thảo luận