Lão nhân ngừng dập đầu, nhìn cỏ Răng Chó trong tay một chút, tự đầu đến cuối đàm người mà ông ta gọi là tiên sư đều không nhìn ông ta lấy một lần.
"Các vị tiên sư, nàng chỉ là tiểu hài tử, không cần thiết phải làm khó một đứa nhỏ đâu nhỉ!" Lão nhân hèn mọn khom lưng, thận trọng nói.
Người thanh niên ôn hòa nhìn lão nhân, cười gật đầu một cái: "Lão nhân gia nói phải."
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong mắt hắn ta lại hiện lên một đạo lãnh mang.
Lão nhân lập tức ngã xuống, thân thể không ngừng co quắp, tựa như có một đôi tay vô hình đang hung hăng bóp chặt trái tim ông ta.
Rất nhanh, ánh sáng trong mắt lão nhân không còn nữa, biến thành một mảnh u ám. Từ đầu đến cuối, ngoại trừ Thập Nhất cũng không có người nào liếc nhìn ông ta dù chỉ một lần, lão nhân nhỏ bé giống như một lão cẩu lang thang đầu đường xó chợ.
"Lão gia gia." Thập Nhất muốn vọt qua bên đó nhìn lão nhân hiền lành kia một chút, thế nhưng cô nhóc vốn không thể thoát ra khỏi tấm chắn.
Thanh niên giơ tay bắt lấy Thập Nhất, tựa như nắm con chuột con mèo, cũng không phải vì đói mà chỉ muốn đùa giỡn mà thôi.
Hai mắt Thập Nhất mở thật to nhìn chằm chằm cái tay kia, ánh nhìn vô cùng quật cường.
Nhìn thấy cái tay sắp bắt được mình, tiểu Thập Nhất hung hăng cắn một cái.
Thế nhưng, cái tay kia nhẹ nhàng giật lại, tránh được Thập Nhất dễ như trở bàn tay.
Tiểu Thập Nhất há hốc mồm, không ngừng lao về phía cái tay kia mà cắn.
Giống như cố ý trêu ghẹo Thập Nhất vậy, mỗi lần cô nhóc sắp cắn được thì cái tay lại cố ý tách ra.
Nhìn Thập Nhất giống như chú cún nhỏ, những người đó không hẹn mà cùng nở nụ cười.
"Này, đám chó các ngươi đúng là to gan, ngay cả đồ đệ của gia gia mà cũng dám bắt nạt."
Quỷ Xa ở đằng xa bay tới, la hét ầm ĩ.
"Đại ca, bọn người kia da trắng thịt mềm, chưng lên ăn rất ngon."
"Thả rắm con mẹ ngươi, nổ chết mới là tốt nhất."
"Các ngươi nói con mẹ gì đó, ăn sống mới dưỡng sinh tốt nhất, các ngươi thì biết cái gì."
"Ngươi mẹ nó chửi ai đó?"
"Lão tử mắng ngươi đó thì làm sao?"
"Đến đi, đến mà đấu đơn này!"
"Đến thì đến, không đánh ngươi ra c* t thì coi như ngươi sạch sẽ."
"Mẹ, ngươi dám tới thật à? Ngươi đánh đệ đệ của ngươi, ta đánh ca ca của ta."
Trong lúc nhất thời lông chim bay loạn, cầu thang tĩnh lặng lập tức trở thành chợ bán thức ăn.
Nhìn Quỷ Xa nhỏ nhắn chỉ lớn khoảng bằng bàn tay, vậy mà toàn thân lại đầy rẫy ma khí, còn phát ra một đống âm thanh, sọ não đám người đều có chút trì trệ.
"Điểu ca ca tới đúng lúc lắm, bọn họ là người xấu, bọn họ giết lão gia gia rồi." Thập Nhất lau nước mắt, làm bộ đáng thương nói.
Thanh niên cầm đầu phục hồi lại tinh thần, ôn hòa cười nói: "Tiểu tử kia, con chim này người đầy ma khí, nó mới là đồ xấu xa."
"Điểu ca ca khá tốt, ngươi mới là trứng thối." Thập Nhất lập tức phản bác.
"Đại ca, tên cháu trai kia nói chúng ta xấu xa."
"Con mẹ nó đại ca không thể nhẫn nhịn được, như vậy là đang vũ nhục chúng ta."
"Chúng ta há miệng là có thể ăn hết người của một thành, dùng một từ xấu xa là có thể nói rõ sao?"
"Chúng ta phải là đại ma vương mới đúng." Mấy cái đầu chim đồng thời lên tiếng.
"Câm miệng hết cho lão tử, lão tử muốn giết hết đám thiểu năng các ngươi." Cái đầu chim ở chính giữa sắp khóc đến nơi, chỉ cảm thấy một đống ruồi nhặng ong ong ở bên tai.
"Được, đại ca."
"Không thành vấn đề, đại ca."
Đầu điểu chính giữa thở phào một hơi, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Mười tám đôi mắt của Quỷ Xa đồng loạt nhìn về phía người thanh niên kia, một cỗ khí lạnh sâu vào tận xương tủy chậm rãi lan tràn trong không khí.
"Xích Tử Chi Tâm có thể cảm thụ nhân tâm, tiểu Thập Nhất nói các ngươi là xấu xa thì chính là xấu xa."
"Mặc dù nói tốt hay xấu đến rất hài hước, nhưng ai bảo ta thích tiểu nha đầu này như vậy chứ?"
Cảm nhận được trong lời nói của Quỷ Xa không mang chút cảm tình nào, đám người cùng lui lại một bước, khí thế độc ác ngập trời ác tràn ngập trong không khí.
"Ăn đi." Cái đầu ở chính giữa lạnh lùng nói ra hai chữ.
"Được, đại ca."
"Không thành vấn đề. Đại ca."
Chợ bán thức ăn lại bắt đầu, ríu rít lao xao, đám đầu chim từ trên thân thể vươn ra.
Bạch sắc quang mang từ trên thân đám người mặc quần áo ngăn nắp chính tề phóng về phía đầu chim cực nhanh.
Bạch quang nhìn như thần thánh không thể bị phá hủy, lại bị ma khí màu đen ăn mòn chỉ trong nháy mắt.
Một buổi thịnh yến được tiến hành trong suốt một ngày một đêm lạnh lẽo âm u ở nơi này.
Đám đầu chim tranh đoạt thức ăn của mình, thân thể bọn hắn bị xé rách, tiên huyết nội tạng tán loạn đầy trời.
Tiểu Thập Nhất nhìn một màn này, trực tiếp bị dọa sợ đến mức hôn mê bất tỉnh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận