Giọng Nho Sinh có chút khàn, vầng trăng đen ấy lại có thể không mang bất luận thuộc tính nào, hoàn toàn là đao khí thuần túy.
Thế nhưng lúc này đã không còn kịp rồi, phòng ngự người cua làm ra cũng không thể đủ ngăn trở một chiêu này.
"Trường hợp như vậy mà còn giữ lại thực lực, hồ đồ." Nho Sinh thấy thế tức giận rống lên một câu.
Không sai, người cua thế mà lại chưa dùng tới toàn lực, để phòng ngự vầng trăng đen ấy.
Bởi vì hắn ta thấy, thái dương thánh quang đó đã đủ để tiêu hao phần lớn sức mạnh của vầng trăng đen.
Thế nhưng hắn ta không ngờ tới, vầng trăng đen ấy chỉ là trông giống như ma khí kéo tới mà thôi.
"Đại Vực Sâu, mở!"
Đã không đợi kịp người cua ra chiêu tiếp, bản thân Nho Sinh bật hết hỏa lực.
Hư không trên lối đi của vầng trăng đen tại thời khắc này đột nhiên bị cắt.
"Soạt..."
Cái lỗ to lớn kia, ngay sau đó, như là bị hung tợn xé toạc ra.
Một sinh linh không thể nói rõ, không thể diễn tả xuất hiện ở sau cái lỗ đó.
Khó mà miêu tả được, khó mà nhắn nhủ bất luận cái gì tình cảm, chỉ có sự sợ hãi âm thầm truyền ra từ trong thân thể sinh linh kia.
Trong sự sợ hãi ấy mang theo cực độ áp lực và tan vỡ.
Mặc dù là Tiêu Trần ma tính, cũng tại thời khắc này bị ảnh hưởng một cái, vầng trăng đen vọt tới trước hơi ngừng một chút.
Ngay lúc trong nháy mắt vầng trăng đen ngừng lại, Tiêu Trần ma tính bị ảnh hưởng.
Một thanh chủy thủ vàng đột nhiên đâm vào ngực Tiêu Trần ma tính.
Hai thihcs khách giấu trong kết giới thánh quang lần đầu tiên xuất thủ.
Không thể không nói, cơ hội này nắm bắt rất tốt.
Vòng bảo hộ phòng ngự trên người Tiêu Trần ma tính tự động mở ra, thế nhưng thanh chủy thủ kia vẫn đâm thủng vòng bảo hộ như cắt đậu hỗ.
Chủy thủ màu vàng mang theo quang huy thần thánh, hung hăng đâm vào trái tim của Tiêu Trần ma tính.
Khiến người ta bất ngờ là, thanh chủy thủ kia đánh lén thành công rồi cũng không ngừng lại, trực tiếp rút ra lần thứ hai biến mất tăm.
Rất thông minh, bọn họ hiểu người giống như Tiêu Trần ma tính là không thể nào làm được nhất kích tất sát.
Chỉ có thể hao tổn, dần dần dây dưa đến chết mới là thượng sách.
Chủy thủ mang tính chất thần thánh, đối với Tiêu Trần ma tính đã tạo thành tổn thương cực lớn, thậm chí trái tim vào thời khắc ấy đều ngừng đập.
Rất nhanh trái tim của Tiêu Trần ma tính lần thứ hai nhảy lên, chỉ là tim tổn thương hình như không thể được chữa trị.
Đôi mắt Tiêu Trần ma tính hơi nheo lại, thậm chí không thèm nhìn vào vị trí vết thương.
Bởi vì Tiêu Trần ma tính biết, nhìn cũng vô ích.
Cơ thể Tiêu Trần ma tính hơi cong, mắt thấy vầng trăng đen tiến vào không gian nơi sinh vật không thể diễn tả ở.
"Phanh! Phanh! Phanh!"
Không gian nơi sinh vật quỷ dị kia ở, bị vầng trăng đen trong nháy mắt xông nát, sinh vật không thể diễn tả nọ cũng trong khoảnh khắc đó hôi phi yên diệt.
Sắc mặt Nho Sinh tái nhợt, vật mình triệu hoán bị hủy, hắn ta cũng phải chịu một tí ảnh hưởng.
Nho Sinh không nhịn được nghiêng đầu nhìn mười mấy người cua.
Một đám người cua cũng có thần sắc cực kỳ ngưng trọng, bọn họ hiểu sinh vật ngoại đạo ấy mạnh dường nào, nhưng là bây giờ lại không tiếp nổi một đao của Tiêu Trần ma tính.
Cũng may mọi chuyện Nho Sinh làm cũng không phải là không có tác dụng, chí ít thích khách song bào thai nọ đã khiến Tiêu Trần ma tính bị thương.
"Không nên giữ lại, làm tốt phòng ngự, chỉ cần kết giới không phá, là thích khách quang ảnh có thể ở bên trong này dây dưa hắn đến chết."
Nho Sinh căn dặn một câu, dẫn đầu cho thấy thái độ phòng ngự.
Mà lúc này chân trái của Tiêu Trần ma tính hơi rút lui một bước, toàn bộ thân hình đè xuống dưới, điều này làm cho Tiêu Trần ma tính trông giống như là một cây cung kéo ra.
Tay phải của Tiêu Trần ma tính với vào bên hông, tựa như nơi ấy có một thanh đao không nhìn thấy.
Thuật rút đao.
Tiêu Trần ma tính chưa từng luyện qua cái thứ này, nhưng cái t ên không làm ăn đàng hoàng nhân ta đã luyện qua, lại còn luyện ra dáng ra hình.
Tiêu Trần ma tính nhắm mắt lại, hồi tưởng hình ảnh Tiêu Trần nhân tính từng theo mình lẩm bẩm lải nhải giới thiệu về thuật rút đao.
"Thuật rút đao mang ý chỉ có một chữ, nhanh, hung, chuẩn."
"Đây là ba chữ."
"Ông đây nói một là một, giỏi thì cắn đi nè."
"Lăn!"
Khóe miệng Tiêu Trần ma tính không nhịn được cong lên, bây giờ nghĩ lại tên kia hình như thật thú vị.
Dần dần một cơn lốc vô hình ngưng tụ ở tay phải của Tiêu Trần ma tính.
Mà ở trong mắt người cua và Nho Sinh, Tiêu Trần ma tính lại trở thành một thanh đao.
Một thanh đao sắp ra khỏi vỏ.
"Xem ra chúng ta còn đánh giá thấp hắn."
Giữa lông mày Nho Sinh đã không có phần thận trọng kia, trở thành thản nhiên.
Nhân vật có thể đi tới loại thực lực này, làm sao có thể bị ảnh hưởng dễ dàng được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận