"Tiểu Minh Nguyệt, chúng tôi ngăn cản ông ta, cô mau chạy đi."
Mắt thấy Thiên Long đại sư dần dần lại gần, tất cả mười mấy người xung quanh đều vây quanh, bao vây ông chủ mập ở giữa.
Lưu Tô Minh Nguyệt theo Tiêu Trần lâu như vậy, chưa bao giờ biết chạy là có ý gì.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn Thiên Long đại sư, giơ quả đấm nhỏ, hung ác nói: "Con lừa ngốc, ông thả Tiểu Lộ ca ca của tôi ra, nếu không tôi gọi Đại Đế ca ca đánh ông đấy."
Trong ấn tượng của Lưu Tô Minh Nguyệt, Tiêu Trần đều gọi mấy tên trọc này là con lừa ngốc.
"Ra tay đối phó một đứa trẻ, đại sư như ông nên quay về bụng mẹ cải tạo lại đi."
Trên người chị đẹp trai nhộn nhạo hơi nước, quay lại nháy mới với ông chủ mập cùng người xung quanh.
Mọi người khẽ gật đầu.
"Chạy!" Chị đẹp trai hét lớn một tiếng, những người còn lại cũng di chuyển theo, cùng nhau tấn công về phía Thiên Long đại sư.
Ông chủ mập cắn răng, mang theo Lưu Tô Minh Nguyệt nhanh chóng bỏ chạy về phương xe.
"Chú Vương, đánh đầu trọc của tên kia đi, tại sao lại muốn chạy." Lưu Tô Minh Nguyệt được ông chủ mập nhẹ nhàng đặt trên lòng bàn tay không hiểu hỏi.
"Chú Vương vô dụng, đánh không lại ông ta." Nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt ngây thơ đáng yêu, mặt ông chủ mập đầy yêu thương và khổ sở.
Mười mấy người tấn công về phía Thiên Long đại sư, thế nhưng người ta còn chẳng thèm động đậy một ngón tay.
Mọi người ngược lại bị thần thông của bản thân mình, chấn cho lăn ngược ra ngoài, phun ra một đống máu.
Thiên Long đại sư lơ đễnh cười khẩy, bước ra một bước, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía trước ông chủ mập.
Sắc mặt ông chủ mập cực kỳ khó coi, hung ác nói: "Con lừa ngốc, ông là người xuất gia, ban ngày ban mặt đoạt đồ của một đứa trẻ, còn biết xấu hổ hay không."
"Vị thí chủ này, ta nghĩ là ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn phong ấn nghịch thiên chi khí, nếu như tùy ý để nó lưu lạc thế gian, sợ rằng sẽ dẫn tới đại loạn."
Thiên Long đại sư nắm chắc phần thắng, lại khôi phục dáng dấp lạnh nhạt, cao tăng đắc đạo.
"Phi, ra vẻ đường hoàng." Ông chủ mập phun nước bọy, xoay người bỏ chạy.
"Đánh ông ta đi." Lưu Tô Minh Nguyệt bất mãn vung quả đấm nhỏ.
Ông chủ mập cũng sắp khóc, "Dùng thân thịt béo của mình, đi đè chết con lừa ngốc đó sao?"
Thiên Long đại sư lắc đầu cười, bóng dáng đột nhiên biến mất, khi xuất hiện một lần nữa, đã đến bên cạnh ông chủ mập.
"Theo ta đi Thiên Long tự đi!" Thiên Long đại sư bắt Lưu Tô Minh Nguyệt.
Ông chủ mập cắn răng, thân thịt béo hung hăng đánh về phía Thiên Long đại sư.
Lần này không có đánh bay người khác, ngược lại khiến bản thân bay ra ngoài.
"Đón lấy." Ông chủ mập ở giữa không trung, một tay ném Lưu Tô Minh Nguyệt trong tay về phía chị đẹp trai cách đó không xa.
"Oa oa, Đại Đế ca ca." Giữa không trung Lưu Tô Minh Nguyệt sợ đến kêu là om sòm.
Chị đẹp trai lau máu tươi trên mép, lao về phía Lưu Tô Minh Nguyệt ở giữa không trung.
Thiên Long đại sư hừ lạnh, một luồng khí cơ không dễ dàng phát giác, xông thẳng tới chị đẹp trai.
Đột nhiên chị đẹp trai phun ra búng máu giữa không trung, "Tiểu nhân âm hiểm."
Chị đẹp trai mắng một câu, thân thể bay ra ngoài như diều đứt dây.
Thiên Long đại sư chặn Lưu Tô Minh Nguyệt lại, nhìn con nhóc gần tới tay kia, khóe miệng lại gợi lên nụ cười vui vẻ.
Lúc này, một bóng người như quỷ mị đột nhiên xuất hiện, nửa đường tiếp lấy Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Oa Đại Đế ca ca." Lưu Tô Minh Nguyệt bị kinh sợ cảm nhận được mùi hương quen thuộc, lớn tiếng khóc lên.
Người tới chính là Tiêu Trần, hắn đang bán cây trà ngộ đạo thì cảm giác được chuông bị lay động.
Sợ xảy ra chuyện gì, Tiêu Trần lập tức chạy tới.
Vừa lúc gặp phải, Lưu Tô Minh Nguyệt bay lượn ở giữa không trung.
Tiêu Trần mặt không thay đổi đặt Lưu Tô Minh Nguyệt lên trên đầu.
Nhìn chằm chằm Thiên Long đại sư, gằn hỏi từng chữ.
"Con."
"Mẹ."
"Nó."
"Ông."
"Đang."
"Làm."
"Gì?"
Sát khí ngập trời tuôn trào ra, hoa văn quỷ dị che phủ toàn thân, trong nháy mắt con mắt trở nên đỏ như máu.
Trong hai mắt đỏ như máu hiện lên vẻ lạnh lẽ, cả người lập tức bắn ra sát ý khiến người ta cảm giác mạnh mẽ cùng với khí tràng khủng bố tuyệt vọng như vực sâu.
Nhiệt độ không khí xung quanh giảm xuống đến một mức độ khó tin, dưới sát ý bao phủ, tất cả mọi người cảm thấy huyết dịch toàn thân dường như ngừng chảy.
Ông chủ mập cách đó không xa cảm nhận được luồng sát khí khổng lồ khó có thể tin này, lại nghĩ tới cách Tiểu Minh Nguyệt gọi Tiêu Trần.
Trong mắt ông chủ mập toàn kinh ngạc vui mừng, rống to với Tiêu Trần.
"Tiểu ca, con lừa ngốc coi trọng vật trên người của Tiểu Minh Nguyệt, muốn mạnh mẽ cướp đoạt."
Tiêu Trần căn bản cũng không muốn biết nguyên nhân câu chuyện, cũng không cần biết.
"Dám động người của ông đây, ông vẫn là người thứ nhất."
Tiêu Trần đột nhiên cười, đấm ra một quyền.
Sức mạnh khổng lồ mang theo khí áp kinh khủng.
Không khí xung quanh, bị đánh không ngừng gào thét.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận