Nháy mắt bùa màu vàng nổ tung lên, hóa thành một tia lưu quang kim sắc đánh thẳng vào nữ quỷ áo cưới.
"Lão tử có biệt hiệu tiểu vương tử toàn năng, thổi kéo đàn hát không gì không giỏi, còn không trị được một con quỷ như cô à?"
Hắc Phong vừa dương dương đắc ý cạo Minh Đạo Thạch, lại vừa khiêu khích nữ quỷ.
"Tôi cắn chết anh." Nữ quỷ áo cưới lại nhào tới.
Nhìn nữ quỷ kinh ngạc, Biện Thành Vương cũng yên lòng đi theo Tiêu Trần.
Tiêu Trần suy nghĩ, nơi đây nhốt hai mươi mấy n quỷ tu, nếu như đi thu từng người thì chắc dây dưa rất nhiều thời gian.
"Đưa tôi đến chỗ ba Thần Nhất Cảnh khác." Tiêu Trần nói với Biện Thành Vương một lần.
Biện Thành Vương gật đầu, mở sách nhỏ ra, dẫn Tiêu Trần đi vào chỗ sâu trong huyệt động.
"Nghiệp chướng của Phong Hồng Diệp kia không tính là quá nặng, cộng thêm tâm tính tương đối đơn thuần, cho nên nhốt ở phía ngoài cùng, những tên tận cùng bên trong kia không dễ sống chung lắm."
Tiêu Trần gật đầu, theo Biện Thành Vương đi tới đi tới trước một băng lao ở chỗ sâu trong huyệt động.
"Lưu Thế Kiệt, sống năm 1563, chết năm 1598, khi còn sống chính là một đạo tặc lục lâm, làm xằng làm bậy, sau khi chết hóa thành lệ quỷ, cơ duyên xảo hợp bước vào con đường quỷ tu."
"Tội phạm vào nhiều lắm, có thể viết một quyển sách."
Tiêu Trần gật đầu, đánh vỡ băng lao.
Một cỗ sát khí hòa lẫn âm khí kinh khủng xông thẳng ra.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Tiếng bước chân nặng nề mang theo tiết tấu kỳ dị truyền ra từ băng lao.
Một tráng hán khiêng đại đao đi ra từ trong băng lao.
Thân cao một thước chín, da cả người đen như đáy nồi, mắt trái mang một cái cái chụp mắt, cũng không biết là mù hay chỉ là yêu thích,
Không kích động giống như Phong Hồng Diệp, Lưu Thế Kiệt rất là lãnh tĩnh.
Hắn ta nhìn Tiêu Trần, cả mắt đều là khiêu khích.
"Đi theo." Tiêu Trần nói một câu, tiếp tục đi vào phía trong.
Gương mặt Lưu Thế Kiệt hiếu kỳ, hắn ta gặp qua kẻ phách lối, nhưng chưa từng thấy qua lớn lối như vậy.
Suy nghĩ một chút, hắn ta đi theo Tiêu Trần.
"Bạch Tội, đại tướng quân, khi còn sống chôn giết tám trăm ngàn tù binh bị bắt, sau này bị hoàng đế lão tử ban cho cái chết, hóa thân thành oán quỷ."
"Tội phạm phải chỉ có một cái quấn quýt thuộc hạ cũ, gây loạn dương thế, dương thế có mấy lần có rất nhiều âm binh vượt biên, chính là do hắn làm ra."
Tiêu Trần cười cười, đây là một nhân tài, để làm công việc tình báo có phải có chút đáng tiếc hay không?
Tiêu Trần đánh vỡ băng lao, sát khí dâng trào ra, tiếp đó một người hán tử đi ra.
Cả người mặc áo giáp đen tuyền, đường nét trên mặt cường tráng như đao gọt búa chặt, trong ánh mắt đỏ quạnh tràn đầy không cam lòng và lửa giận.
Tay hắn ta khoác lên trường đao bên hông, như là không thích hợp thì sẽ chém người ngay.
"Đi theo."
Tiêu Trần không nhiều lời, đi tới phía tận cùng bên trong.
Bạch Tội nhìn Lưu Thế Kiệt như một nắm than theo ở phía sau, nhíu mày.
Lưu Thế Kiệt mở miệng rộng, đầu lưỡi vươn dài ba xích vung vẩy lung tung.
Một vẻ đê tiện ta nhìn không hợp mắt, tới đánh ta đi.
Bóng dáng Tiêu Trần đột nhiên giật mình, tiếp đó đầu lưỡi to của Lưu Thế Kiệt đã bị Tiêu Trần bắt lại.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Tiêu Trần cầm lấy đầu lưỡi Lưu Thế Kiệt, đập loạn một trận.
"Nếu như mi vươn đầu lưỡi buồn ói đó ở đây, ta sẽ cắt bỏ nó cho."
"Hắc hắc, tiểu ca thật nóng nảy." Lưu Thế Kiệt đứng lên, rụt đầu lưỡi trở về.
Nhìn như đang cà lơ phất phơ, kỳ thực nội tâm Lưu Thế Kiệt dấy lên cơn sóng thần.
Mới vừa rồi bị Tiêu Trần đánh một trận, mà lại không có bất kỳ sức nào đánh trả.
"Kẻ cuối cùng này rất đặc biệt." Đi tới hang động cuối cùng, nhìn băng lao to lớn kia, Biện Thành Vương lật sách nhỏ nói.
"Ah, đặc biệt thế nào?" Tiêu Trần có chút ngạc nhiên.
Biện Thành Vương nói: "Bởi vì hắn tự yêu cầu đi vào buồng giam."
"Còn có loại chuyện thế này? Đây là ngồi tù đến nghiện à?"
Tiêu Trần gõ băng lao, tiếng va chạm thanh thúy truyền đi rất xa trong huyệt động.
"Hắn tên Vương Thiền, ngoại trừ sinh năm con chó ra, cuộc đời của hắn cũng không được sinh tử bộ ghi chép, nói cách khác hắn có khả năng che đậy thiên cơ."
Tiêu Trần gật đầu, lúc này, một âm thanh già nua ho khan vang lên.
Một cụ già chậm rãi đi ra từ trong bóng tối.
Đây là một cụ già rất bình thường, lưng có hơi cong, khắp khuôn mặt là nếp nhăn.
Đối với việc Tiêu Trần đến, cụ già không có bất kỳ giật mình nào.
Tiêu Trần phát hiện, trên trán của ông ta sinh trưởng bốn nốt ruồi thịt, dấu hiện thành quỷ.
"Quỷ túc tứ tinh." Tiêu Trần cau mày.
Quỷ túc tứ tinh, một tập hợp ngựa, một tập hợp binh sĩ, một tập hợp vải vóc, một tập hợp kim ngọc.
Ngựa quản tung hoành, binh sĩ quản chiến tranh, vải vóc quản xã hội, kim ngọc quản quốc gia.
Tướng mạo như vậy, là tướng thánh nhân, tuyệt đối là nhân vật cấp bậc tổ sư gia, không thể là hạng người vô danh.
"Ông là ai?" Tiêu Trần hỏi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận