Nhưng vừa ra tới cửa, cả người cô ta đã bay ngược lại như diều đứt dây.
Nghiêm Vân Vi bị đánh bay ngược trở về, liều mạng ôm Tiêu Trần trong ngực.
Còn cả cơ thể cô ta đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
"Phụt..."
Một ngụm máu phun ra.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Muốn rời đi, đã được tôi đồng ý chưa?"
Sắc mặt của hai ông cụ đại biến: "Lâu Vô Nguyệt."
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ chậm rãi bước vào phòng.
Đó là Lâu Vô Nguyệt và cô gái nhỏ mà cô ta vẫn luôn mang theo.
"Hóa ra là Lưu Chính Phong, Lưu Chính Quang, hai con chuột mấy người không đợi chết tại Đoạn Thần nhai, chạy tới đây làm gì?"
Lâu Vô Nguyệt giễu cợt, tuy nói với hai ông cụ nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tiêu Trần.
"Quả nhiên ở chung một chỗ với người của Ma tông, thật sự là tà ma, phá hủy Thánh Hồ Lô của Kính Hoa tông tôi mà còn muốn chạy? Thật là ngây thơ."
Hai ông cụ nhìn nhau khẽ gật đầu, trong mắt cả hai đều hiện lên vẻ kiên định.
Cô gái này là một kẻ điên, không thể nói đạo lý.
Tuy công pháp tu hành của Ma tông có phần cấp tiến, nhưng rất ít người làm ra những chuyện thương thiên hại lý.
Mặc dù một số môn đồ làm việc quái đản, nhưng hoàn toàn không phải là những kẻ tội ác đầy trời.
Hầu hết các vụ thảm sát của Ma tông đều được thực hiện bởi một số tán tu, muốn dùng cờ hiệu của Ma tông.
Thậm chí, có một số danh môn còn cố tình giá họa, loại chuyện thế này cũng không ít.
Trước nay, Ma tông luôn là một đám người không chịu trói buộc, rất hiếm khi giải thích những điều này.
Cứ như thế, Ma tông tội nghiệp trở thành những kẻ cõng nồi lớn nhất.
Cho dù hôm nay rơi vào tình trạng phân tán thành từng mảnh, nhưng vẫn không có ai trong Ma tông muốn đưa ra lời giải thích.
Rất có khí thế đi theo con đường của riêng mình, mặc kệ thế gian đàm tiếu.
Lúc này, trường kiếm ở eo Lâu Vô Nguyệt rung lên, một luồng kiếm khủng bố chém xuống.
"Đi." Hai ông cụ gầm lên, ma khí trào ra bên người.
Nghiêm Vân Vi đang bị thương bị một luồng khí tức bao trùm, đánh vỡ vách tường, biến mất trong đêm đen.
"Thiên Ma độ."
Thân hình của hai ông cụ căng phồng lên với một tốc độ cực lớn, những vòng ma khí tạo thành rung động, không ngừng lăn tăn mở ra.
Khí thế cực kỳ mãnh liệt trào ra, lao thẳng đến Lâu Vô Nguyệt.
Lâu Vô Nguyệt biến sắc, hai vị đại năng Thần Nhất Cảnh tự bạo, ngay cả cô cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
"Lâu Vô Nguyệt, ngươi nguyện ý chịu trách nhiệm vì tánh mạng của những người bình thường này không, ha ha..."
Hai ông cụ điên cuồng cười, năng lượng cuồng bạo ngay lập tức nổ tung.
Năng lượng cuồn cuộn, bắt đầu tuôn ra trên không Lưu Phong Thành.
Toàn bộ Lưu Phong Thành bỗng thoáng chốc rung chuyển.
Vào thời điểm vụ nổ xảy ra, một kiếm khí ngập trời tuôn ra từ cơ thể Lâu Vô Nguyệt, kiếm khí chồng chất, bao phủ bán kính 100 mét.
Sau vụ nổ, một cái hố khổng lồ có đường kính 100 mét xuất hiện trong Lưu Phong Thành.
Vô số ngôi nhà và những người bình thường xung quanh không bị tổn hại gì dưới sự bảo vệ của kiếm khí Lâu Vô Nguyệt.
Ở giữa hố lớn, một hào quang kiếm khí dần dần tiêu tán.
Thân ảnh Lâu Vô Nguyệt và cô gái nhỏ xuất hiện.
Lâu Vô Nguyệt đâm thanh kiếm gỉ sét xuống đại địa, máu trào ra từ khóe miệng cô, cô cũng bị thương không nhẹ vì vụ nổ vừa rồi.
Nhưng chỉ có vậy,
Một đại nhân vật Yên Diệt Cảnh không thể nào bị người ở Thần Nhất Cảnh tự bạo giết chết được.
"Sư phụ." Cô gái nhỏ bên cạnh Lâu Vô Nguyệt mở miệng, òa khóc ngay tại chỗ.
Lâu Vô Nguyệt cưng chiều xoa đầu cô gái nhỏ: "Du Du, sư phụ không sao."
Lâu Vô Nguyệt mạnh mẽ chống người, ôm cô gái nhỏ đứng dậy.
...
Dưới ánh trăng vằng vặc, bóng tối dường như không có chỗ ẩn núp.
Nghiêm Vân Vi ôm chặt Tiêu Trần, thân ảnh của cô ta hóa thành một đám khói đen, không ngừng bay trong thành.
Vừa rồi Lâu Vô Nguyệt đã khiến Nghiêm Vân Vi bị thương rất nặng.
Là một tu sĩ nhỏ chỉ có Trung Tam Cảnh, bị đại lão Yên Diệt Cảnh đánh một chưởng mà không chết, nhất định có thể đi ra ngoài ba hoa cả đời.
Long Hổ kỵ của Lưu Phong Thành tuần tra qua lại các con phố.
Nghiêm Vân Vi bị thương nặng, vừa phải duy trì trạng thái hư hóa, vừa phải tránh Long Hổ kỵ đang tuần tra.
Sau khi cố gắng đi đến một con hẻm nhỏ âm u, cuối cùng Nghiêm Vân Vi cũng không thể kiên trì nổi nữa, ngã xuống.
Tiêu Trần đang ở trong ngực cô ta bị đập mạnh xuống đất cũng tỉnh lại.
Nhìn vào đôi mắt to của Tiêu Trần, Nghiêm Vân Vi cười như một người chị lớn.
"Tiêu Trần mau chạy đi, đi tới Đoạn Thần nhai, tìm Đại trưởng lão của Ma tông."
Tiêu Trần vẫn còn ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì.
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Không cần chạy đâu."
Thân ảnh của Lâu Vô Nguyệt đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.
Khuôn mặt không còn chút máu của Nghiêm Vân Vi lập tức trắng bệch.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận