...
"Mạc Càn Sơn đó thực sự không biết tốt xấu." Một ông già có chòm râu dê, nhìn qua sáu mấy tuổi, đi qua đi lại trên một viên tử tinh.
Người này chính là Phong Tam Kỳ chưởng quản Thiết Phù Đồ.
Con người của Phong Tam Kỳ, đánh giá của ngoại giới đối với hắn ta rất thấp, thậm chí là ác liệt.
Nguyên nhân vì người nọ tuy rằng tu vi tuyệt cao, nhưng lại tâm thuật bất chính.
Lừa gạt, lạm sát kẻ vô tội, loại chuyện này hắn ta làm không ít.
Hơn nữa người này hành sự không hề cố kỵ, một ít thủ đoạn so với người trong tà đạo, cũng không kém là bao.
Lần này ở Đại Diệt tinh không, rất nhiều người thấy lão ô quy đó, lòng đều lạnh phân nửa, có chút sợ chết, càng trực tiếp bỏ chạy, căn bản không có tâm tư đoạt bảo nữa.
Có thể thấy được lão ô quy đó có sức uy hiếp cỡ nào.
Lúc này, một thanh niên tuấn dật, trong tay bưng một đĩa trái cây tinh xảo đi tới bên cạnh Phong Tam Kỳ.
Thanh niên vừa ăn trái cây trân quý cực kỳ trong đĩa, vừa cười nói: "Nghe nói Mạc Càn Sơn rất yêu thương đứa con gái của ông ta."
Phong Tam Kỳ nghiêng đầu nhìn thanh niên, mắt tam giác hơi nheo lại.
Thanh niên tự xưng là Quân Vô Yếm, ở ba ngày trước tìm được mình, nói một chút việc.
Việc này, có cám dỗ khiến Phong Tam Kỳ gần như không thể cự tuyệt.
Mặc dù không làm rõ được lai lịch của Quân Vô Yếm, Phong Tam Kỳ vẫn quyết định hợp tác với hắn.
Phong Tam Kỳ cười âm hiểm: "Đã biết."
Quân Vô Yếm vỗ vai Phong Tam Kỳ với bộ dạng cà lơ phất phơ: "Làm rất tốt, tôi xem trọng ông đấy."
Phong Tam Kỳ có chút chán ghét nghiêng người, không biết vì sao, đối với thanh niên biểu hiện ra không có bất kỳ uy hiếp gì, hắn ta thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Quân Vô Yếm bưng đĩa trái cây, lắc lư đi về nơi xa.
"Hi vọng điều cậu nói là sự thật, nếu không cậu sẽ biết cái gì gọi là tàn nhẫn." Phong Tam Kỳ nhìn bóng lưng của Quân Vô Yếm, khuôn mặt âm trầm.
"Tham lam, thật là nhược điểm lớn nhất của nhân tính." Quân Vô Yếm vừa ăn trái cây, vừa cảm thán.
...
"Lão đại, lão già Phong Tam Kỳ kia rốt cuộc muốn làm gì?"
Trên một tử tinh tràn đầy đá tảng, một đại hán dáng dấp thô cuồng hỏi nam tử âm nhu bên cạnh.
Nam tử âm nhu nam thân nữ tướng, nhưng lại không tuấn tú và ôn nhu như Lãnh Tiểu Lộ, trái lại thêm mấy phần âm trầm.
Người này là đại đương gia của Thương Lang chúng, Kỳ Nha.
Thương Lang chúng ở trong hư không có thể nói là tiếng xấu vang xa, giết người cướp của, cướp đoạt thuyền buôn, mua bán nhân khẩu, dù sao chỉ cần là chuyện kiếm tiền nhanh, không có việc gì bọn họ không dám làm.
Kỳ Nha càng hung ác tới người và thần đều tức giận, đã từng vì một khối Thiên Kim hiếm hoi mà tiêu diệt một ngôi sao.
Hơn nữa người này đặc biệt thích nữ tu sĩ, phàm là nữ tu sĩ có chút tư sắc nhưng không có chỗ dựa vững chắc, một khi bị gã để mắt tới, kết cục bình thường đều rất thảm.
Trước kia rất lâu, có chúng tu sĩ nghĩa sĩ hiệu triệu, muốn rút khối u ác tính Thương Lang chúng.
Thế nhưng người hưởng ứng lác đác không có mấy, thứ nhất Thương Lang chúng thực lực mạnh mẽ, không ai muốn động vào Thương Lang chúng lúc nó như mặt trời ban trưa.
Thứ hai những đại lão gia kia đều có giao dịch với Thương Lang chúng, thậm chí có người suy đoán, Thương Lang chúng chính là một số người đỡ lên.
Diệt Thiên Lang chúng, rất có thể sẽ động tới bánh của một số đại lão, đến lúc đó sợ rằng sẽ rơi vào kết cục không chết tử tế được.
Cứ như vậy, Thương Lang chúng ngày càng không kiêng nể gì cả, thực lực phát triển đến hôm nay, sợ rằng cũng là đuôi to khó vẫy rồi.
Đặc biệt Thương Lang quân thành lập, đã khiến Thiên Lang chúng trở thành một trong những thế lực đứng đầu nhất.
"Không sao, Phong Tam Tuyệt nói cái gì chính là cái đó." Kỳ Nha cười, bờ môi đen nhánh nứt ra tạo nên độ cong kỳ quái, cực kỳ giống cú vọ, khiến người ta sợ cực.
"Thế nhưng lão già kia kiên trì muốn ánh sáng không rõ kia, sợ rằng..." Hình như hán tử thô cuồng có hơi không cam lòng.
Kỳ Nha nghiêng đầu nhìn hán tử, hán tử lập tức im lặng, một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng.
"Kỳ Dược, cậu phải rõ ràng thân phận chúng ta là gì." Kỳ Nha lạnh như băng nói.
"Chúng ta chỉ là một đám cường đạo mà thôi, có ăn được hay không, tất cả đều nhờ tâm tình của những đại lão kia."
"Vâng." Hán tử cung kính cúi thấp đầu.
"Ha ha! Tự biết mình, mới có thể sống lâu, sống lâu mới có thể..." Kỳ Nha nhìn về phía viễn phương, trong mắt tràn đầy chế nhạo.
Lúc này, một vệt sáng đột nhiên đánh tới.
Hán tử muốn xuất thủ, lại bị Kỳ Nha ngăn cản.
Vệt sáng rơi xuống trước Kỳ Nha, hóa thành một tự phù thần bí.
"Tiểu công chúa nhà họ Mạc." Kỳ Nha nhiều hứng thú cười cười: "Cậu đi xuống trước đi, khiến Thương Lang quân rút mười vạn dặm trước, bảo vệ cho ánh sáng của chúng ta."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận