Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1362: Nghi ngờ của Tiêu Trần

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Nếu như để Tiêu Trần biết ý nghĩ của Trương Đại Pháo, thì chắc là sẽ đập nát đầu hàng này, đang yên lành, làm sao bối phận lại khó hiểu như thế?
"Vị này chính là?" Lúc này lão thái bà kia đã đi tới, ánh mắt sáng quắc nhìn Tiêu Trần.
Quả nhiên như bà ta sở liệu, căn bản Tiêu Trần không phải đơn thuần như thoạt nhìn.
Có thể khiến cho một vị nửa bước Vô Chỉ Cảnh quỳ xuống không chút do dự, dù là chính bà ta cũng không có thân phận và thực lực này.
Phải biết rằng, không ai có thể đi vào tam cảnh đạo thần mà không phải là kỳ tài ngút trời, ai không một thân ngông nghênh, rất ít khả năng khiến cho những người tu hành này quỳ xuống.
Mặc dù là quan hệ chủ tớ thì cũng chỉ là lễ mà thôi, tuyệt đối không đến mức quỳ xuống.
Loại chuyện như vậy lão thái bà lại hiểu rõ nhất trước đây khi bản thân làm Đại Tế Ti của Thiên Hoằng đế quốc.
Mặc dù đối mặt với hoàng đế Thiên Hoằng đế quốc, cũng chỉ là hành lễ đơn giản mà thôi, tuyệt đối không có khả năng làm cái gì mà đại lễ quân thần quỳ lạy.
"Một người bạn của tôi, không ngờ lại gặp được ở nơi này." Tiêu Trần giới thiệu Trương Đại Pháo.
Khi Trương Đại Pháo đối mặt với lão thái bà lại có vẻ như hơi khẩn trương, ấp úng nói không ra lời, làm ra một dáng vẻ rất là thật thà.
"Trước đây không phải anh thật sự có thể léo nhéo sao, làm sao bây giờ lại xấu hổ như vậy?" Vẻ mặt Tiêu Trần chế nhạo.
"Cái này, khà khà" Trương Đại Pháo cười cười xấu hổ.
"Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, chờ một lát được gọi là được." Tiêu Trần lên tiếng chào lão thái bà, kéo Trương Đại Pháo đi ra phía ngoài.
"Hô." Đi ra bên ngoài, Trương Đại Pháo mới thở phào nhẹ nhõm, thần sắc thật thà đã không tìm thấy nữa, thay vào đó là gương mặt khôn khéo.
"Công tử, ngài không biết chứ, chạy ra bên ngoài nhất định phải khiêm tốn, khiêm tốn khiêm tốn nữa. Có câu họa là từ ở miệng mà ra, lúc nói chuyện thì ít nói, có thể không cần nói thì tận lực không nói, miễn cho một câu không đúng lại đắc tội kẻ nào lòng dạ nhỏ mọn, lỡ như chụp thứ gì đó vào người, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết- "
Trương Đại Pháo như bị nín sắp nghẹn, vừa nói ra đã vo ve không dứt như con ruồi.
Tiêu Trần cảm thấy buồn cười, trong lòng lại có chút chua xót.
Một đại thần tiên trong mắt thế nhân cũng còn phải sống thận trọng như vậy.
Giới tu hành cũng không tốt đẹp như là mọi người tưởng tượng, thậm chí còn tàn khốc hơn so với thế giới của người bình thường rất nhiều.
Bởi vì thế giới tu hành cũng không có luật pháp ràng buộc, những người tu hành hầu như đối xử với mọi chuyện là tùy tâm sở dục can.
"Công tử, vì sao trên người ngài không có chân nguyên?" Trương Đại Pháo có chút nghi ngờ hỏi.
Tiêu Trần cũng không có ý tứ giấu giếm, kể lại chuyện kinh mạch mình bị phế một lần.
Trương Đại Pháo nghe được mà nghiến răng nghiến lợi, thực sự là hận không thể đi tới cho hồ ly trong miệng Tiêu Trần hai đao.
"Võ phu cũng giống vậy, đi đến cuối cùng đó cũng là tồn tại vô địch."
Trương Đại Pháo lời ít nhiều có chút ý tứ an ủi, dù sao bà nội võ phu của anh đúng là đi tới cái mức như Võ Vô Địch kia, cũng có vài người tu hành khinh thường anh rồi cũng sẽ chửi vài câu mãng phu ở sau lưng.
"Nhưng mà công tử à, ngài không có chân nguyên nên không chứng minh được thực lực, tức là không lên thương thuyền được!"
Trương Đại Pháo có chút lo lắng nói, phải biết rằng hiệu buôn Vạn Vĩnh nổi danh là không nể mặt mũi, thực lực không đạt tiêu chuẩn sẽ mãi mãi không để cho anh lên thuyền.
Tiêu Trần chỉ vào lão thái bà kia nói: "Không có việc gì, thấy lão cáo già Vô Chỉ Cảnh kia không, tôi giúp bà ta thay đổi công pháp, bà ta nghĩ biện pháp để cho tôi lên thuyền."
"Quả nhiên công tử không hổ là rồng phượng trong loài người, còn tuổi nhỏ lại có thể giúp Vô Chỉ Cảnh sửa chữa công pháp, thành tựu ngày sau nhất định không dưới Đại Đế." Trương Đại Pháo trong nháy mắt hóa thành cẩu liếm (nịnh nọt).
"Thôi đi!" Tiêu Trần liếc mắt.
Sắc mặt Trương Đại Pháo đột nhiên thay đổi, giống như ý thức được trong lời Tiêu Trần nói có gì không đúng.
Trương Đại Pháo nhỏ giọng hỏi: "Công tử, ngài gọi bà lão này bà cáo già, ý của ngài là bà ta có thể gây bất lợi với ngài?"
Đều là người thông minh, tự nhiên có thể bắt được một ít từ ngữ nhạy cảm.
Tiêu Trần nhẹ nhàng gật đầu: "Lão già này cố gắng biểu hiện hiền hòa, nhưng tuyệt đối không phải thứ tốt gì."
Trương Đại Pháo quay đầu nhìn phía sau, vừa lúc đối mắt nhìn lão thái bà, lão thái bà mỉm cười khẽ gật đầu một cái.
"Công tử, bà lão này khí tức ôn hòa, hơn nữa nơi đây lại là phân hiệu của hiệu buôn Vạn Vĩnh, bà ta cũng sẽ không gây bất lợi gì với công tử được chứ?" Trương Đại Pháo nhỏ giọng nói.
Tiêu Trần lắc đầu: "Nói như vậy không sai, thế nhưng tôi nhìn lão thái bà này, tuyệt đối không có khả năng ôn hòa giống như nhìn bề ngoài như thế."

Bình Luận

0 Thảo luận