Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1040: Hai năm (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Lần này ra ngoài, Tiêu Trần không mang theo Võ Vô Địch và Hắc Phong.
Chỉ mang theo cô bé Lưu Tô Minh Nguyệt.
Vốn dĩ Tiêu Trần định đi ra ngoài một mình, nhưng cô bé kia cứ khóc sướt mướt khiến Tiêu Trần cảm thấy đau lòng.
Dù sao mang theo cô bé này cũng chẳng sao, khi nào chán thì có thể bảo con bé múa hát.
"Đi thôi." Tiêu Trần đón ánh mặt trời, sải bước xuống núi.
Còn Lưu Tô Minh Nguyệt thì ngồi trên đầu Tiêu Trần, tay cầm một cái bánh bao thịt lớn, lưu luyến không rời vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
Tiêu Trần đi rất chậm, ngắm cảnh dọc đường, cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên.
Đi bộ cả buổi sáng, mới đến thôn trang dưới chân núi.
Hiện tại đã là giờ cơm trưa, nhìn thôn trang dưới chân núi, nhà nào nhà nấy đều khói bếp lượn lờ.
Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước miếng: "Đại Đế ca ca, chúng ta đi đâu ăn trưa vậy?"
Tiêu Trần cảm thấy buồn cười, con bé hết ăn lại nằm này.
Suốt ngày không chịu tu hành, chỉ biết tìm thức ăn ngon.
Vừa nghĩ đến ăn, Tiêu Trần bỗng nhớ đến Cẩu Đản và Lạc Huyền Tư, giống như những cô bé đáng yêu đều rất thích ăn gì đó.
Tiêu Trần hiểu ý cười cười, chỉ vào mấy nhà cách đó không xa: "Hôm nay chúng ta đến nhà thôn trưởng ăn chực đi!"
Thôn trưởng là một nam tử trung niên trạc bốn mươi tuổi, có nước da ngăm đen, tính tình chất phác của người dân lao động.
Hắn ta giống như hầu hết mọi người, đều chạy nạn đến đây.
Vợ của hắn ta đã chết trong vụ phun trào núi lửa, chỉ còn hắn ta và con gái.
Ngược lại, con gái thôn trưởng lại tươi ngon mọng nước, mọi người xung quanh đều đạp phá cửa nhà hắn ta đến cầu hôn.
Nhưng cô bé này sống chết không chịu lấy chồng, thôn trưởng thương con gái, không ép buộc nên hôn sự vẫn trì hoãn mãi.
Nhìn thấy Tiêu Trần đi tới, cô bé tên Thắng Nam này ánh mắt sáng rực.
Không chỉ làm thêm mấy món, mà còn mang rượu ngon mà cha cô cất giữ.
Trưởng thôn nhìn con gái, là một người cha làm sao lại không biết suy nghĩ của con gái mình chứ.
Trưởng thôn bất đắc dĩ lắc đầu, Tiêu Trần chính là tiểu thần tiên trong lòng bọn họ.
Sao có thể thích một cô gái nông dân như nhà mình chứ?
Tiêu Trần không ăn nhiều, chỉ ăn hai chén cơm, không ăn một ngụm đồ ăn nào cả.
Điều này khiến thôn trưởng và Thắng Nam hơi buồn.
Tiêu Trần mỉm cười, giải thích lý do.
Nước bọt của hắn có kịch độc, đồ ăn mà hắn gắp thì người khác không thể ăn được.
Khi ăn cơm trên núi, Tiêu Trần cũng ăn riêng.
Sau khi nghe lời giải thích này, hai cha con mới yên lòng.
Ngược lại, con bé Lưu Tô Minh Nguyệt, tay cầm một cái chén còn to hơn mình, ăn khí thế hừng hực.
Hầu như tất cả các món ăn trên bàn đều đi vào dạ dày của con bé này.
Tiêu Trần đôi khi tự hỏi, con bé này nhét nhiều thứ như vậy đi đâu.
Cơm nước xong xuôi, Tiêu Trần thu dọn bát đũa mang đi.
Chất độc của mình không thể làm sạch được, lỡ như xảy ra chuyện gì, vậy thì không tốt lắm.
"Tiểu tiên nhân, ngài phải đi rồi à?" Thịnh Nam nhìn Tiêu Trần thất vọng hỏi.
Linh cảm của con gái dường như luôn chính xác như vậy.
Tiêu Trần nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thắng Nam, không hiểu sao bỗng thở dài.
Từ xưa đến nay đều là nữ tử si tình, nam tử phụ lòng.
Tiêu Trần khẽ gật đầu nói: "Có muốn tiễn tôi một đoạn không?"
Đôi mắt to của Thắng Nam đột nhiên sáng lên, gật đầu lia lịa.
Đi trên con đường quê nhỏ, một nhóm các đại thúc, đại thẩm không có việc gì, sau khi ăn xong đang đi dạo.
Nhìn thấy Tiêu Trần và Thắng Nam đi cùng nhau, họ đều mỉm cười mập mờ.
Tiêu Trần có chút bất đắc dĩ, cuộc sống giải trí của mấy người này hơi thiếu thốn, hóng thị trở thành hứng thú lớn nhất của bọn họ.
Tiêu Trần có thể thấy trước được một đám tam cô lục bà đang tụ tập lại thảo luận về chuyện của mình và Thắng Nam.
Thắng Nam không xoắn xuýt như những cô gái khác, cô rất hào phóng và lớn mật.
Cô đi theo sau Tiêu Trần, suy nghĩ một chút rồi lấy hết can đảm hỏi: "Tiểu thần tiên, ngài nghĩ tôi có giỏi không? Tôi có thể làm được mọi việc, giặt giũ, nấu cơm, làm ruộng, sinh con."
"Phụt..." Tiêu Trần còn đang nghĩ cách tổ chức ngôn ngữ như thế nào để khiến cô bé này hết hy vọng, nhưng không ngờ cô bé này vừa lên tiếng đã tung một quả bom.
Lưu Tô Minh Nguyệt cảnh giác nhìn Thắng Nam, bàn tay nhỏ bé của cô liều mạng nắm chặt tóc Tiêu Trần, Tiêu Trần đau đến nhe răng trợn mắt.
Sau một hồi suy nghĩ, Tiêu Trần chậm rãi nói: "Tôi không biết nói với cô như thế nào, nhưng là tôi chỉ có thể tiếc nuối nói cho cô biết, không hợp."
Tiêu Trần không thích treo người khác, đặc biệt là các cô bé.
Nếu không thích thì phải dứt khoát giải quyết, đừng để làm lỡ người khác.
Sau khi nghe những lời của Tiêu Trần, Thắng Nam cúi đầu xuống thất vọng.
"Tôi biết, ba tôi cũng nói với tôi, tôi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng tôi thích ngài, cho nên muốn hỏi rõ ràng."
Thắng Nam nhìn cánh đồng xa xăm rồi đột nhiên bật cười.

Bình Luận

0 Thảo luận