Tiêu Ngưng Ti lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Bởi vì phân thân bị giữ quá lâu, tự mình sinh ra ý muốn, cuối cùng gây ra một số kết cục không tốt."
Tiêu Trần gật đầu, bây giờ xem ra những điều mà lão nhân không đang chiến đấu trên trái đất thực sự có liên quan đến Tiêu Ngưng Ti.
Chỉ là không ngờ rằng thứ đó chỉ là một phân thân của Tiêu Ngưng Ti.
Tiêu Trần còn có một câu hỏi: "Cô tồn tại lâu như vậy, chẳng lẽ chủ vủa dị vực chưa từng phát hiện ra sự tồn tại của cô sao?"
Với sức mạnh đáng kinh ngạc của chủ dị vực, không thể không phát hiện ra sự tồn tại của Tiêu Ngưng Ti.
Tiêu Ngưng Ti nhún vai: "Phiêu Miểu Cung này là do hắn ta đặc biệt xây dựng cho tôi. Nó có thể ở một nơi không xác định, ngay chủ của dị vực cũng không thể thăm dò ở đó."
"Chuẩn bị xong, tôi sẽ tiễn cậu trở về tinh không của chính mình. Sau khi trở về, tốt nhất nên thành lập đội quân kháng chiến ở kết giới để giảm thiểu tác động của chiến tranh."
Tiêu Ngưng Ti nói, di chuyển ngón tay, chiếc trống lớn phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
"Chờ một chút." Tiêu Trần phất tay ngăn cản.
Tiêu Ngưng Ti nở nụ cười: "Cậu còn muốn trở về dị vực đón con hồ ly kia sao?"
Tiêu Trần cau mày: "Hình như cái gì cô cũng biết?"
Tiêu Ngưng Ti mỉm cười gõ nhẹ vào đầu Tiêu Trần: "Dù tôi đang ở trong Phiêu Miu Cung này, nhưng đừng quên, tôi là đại đạo dị vực này, những gì xảy ra trong dị vực đều không thể giấu được tôi."
Tiêu Trần gật đầu, như vậy có thể hiểu được rồi.
"Cậu phải suy nghĩ rõ ràng, Phiêu Miểu Cung lần này mở ra, lần này cũng là mạo hiểm lớn, cơ hội trở về từ đây của cậu cũng chỉ có lần này." Tiêu Ngưng Ti nói rồi nhìn chằm chằm vào mắt của Tiêu Trần.
Tiêu Trần có chút khó hiểu: "Cô cho tôi cái trống lớn kia, tôi nhận được một hồ ly lẳng lơ, dùng cái trống này truyền trở về có được không?"
Tiêu Ngưng Ti nhịn không được liếc mắt: "Tên nhóc nhà cậu cho rằng có thể dựa vào nó tới liền có thể dựa vào n trở về sao?"
"Không được sao?" Cô gái trước đó một mực trầm mặc bên cạnh rốt cuộc cũng nói được câu đầu tiên.
"Đương nhiên không được." Tiêu Ngưng Ti lắc đầu: "Cậu cho rằng chính là cậu muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao? Chỉ có ở trong Phiêu Miểu Cung này, với thực lực của tôi, tôi mới có thể đưa cậu trở về."
"Trống Thiên Tâm gần như đã bị hư hỏng. Nó có thể quay trở lại lần này nhờ thuật thức triệu hồi mà tôi đã để lại trên nó. Tên nhóc nhà anah chẳng qua là nó thuận đường đưa tới thôi."
"Hóa ra nó được gọi là trống Thiên Tâm." Sự chú ý của cô thế mà lại không đặt trên về vấn đề này.
Tiêu Trần nghĩ nghĩ, Cửu Vĩ Hồ một mình ở lại dị vực quá nguy hiểm, chính mình đưa cô theo, nhất định phải đưa về.
"Tôi muốn ra ngoài, tôi không thể bỏ cô ấy ở lại." Giọng điệu của Tiêu Trần rất chắc chắn.
Tiêu Ngưng Ti đột nhiên nở nụ cười: "Cậu cũng giống như hắn, làm việc theo cảm tính."
Tiêu Trần lắc đầu: "Tôi không thể để một cô gái ở dị vực này. Nếu một hồ ly cũng không cứu được thì còn nói chuyện gì nữa."
"Hiểu rồi, cậu có thể đến rừng Cực Dạ tìm cô ấy!" Tiêu Ngưng Ti nói, chuẩn bị tiễn Tiêu Trần ra ngoài.
"Nhân tiện, cô gái nhỏ này ở lại, học hỏi một chút từ tôi, có thể coi như một chút bù đắp cho những sai lầm trong quá khứ!"
Không cho cô gái có thời gian phản bác, một luồng sáng lóe lên, bóng dáng của Tiêu Trần đã biến mất.
Trong Phiêu Miểu Cung, cô gái ngây người nhìn nơi Tiêu Trần biến mất, sau đó lại nhìn đến Tiêu Ngưng Ti, suýt chút nữa thì khóc.
Nơi này xa lạ, thực lực của cô gái đối diện là không thể dò xét, ở đây có khác gì con cừu nhỏ.
"Trống Thiên Tâm tặng cho cô." Tiêu Ngưng Ti cười và xoa đầu cô gái.
Cô gái lập tức nín khóc, cười dụi dụi mắt: "Thật không?"
Tiêu Ngưng Ti gật đầu: "Điều kiện là, cô phải theo ta học tập."
Cô gái vỗ ngực: "Không sao, sư phụ nói tài năng của tôi rất tốt, học cái gì cũng nhanh."
Tiêu Ngưng Ti cười đầy ẩn ý: "Những gì cô cần học là một số quy tắc chưa từng xuất hiện trước đây, vì vậy cô phải hủy bỏ việc tu luyện của chính mình trước đã."
Khuôn mặt cô gái sững sờ, nước mắt lại bắt đầu lăn dài.
"Đừng lo lắng, đó là điều tốt cho cô." Tiêu Ngưng Ti nói, nhặt cuộn tranh lên.
Phía trên cuộn tranh là một bức chân dung mới hoàn thành, chính là diện mạo của Tiêu Trần.
Tiêu Ngưng Ti nhìn vào bức chân dung buồn bã, bất giác trở nên có chút ngây dại.
Không biết từ lúc nào một giọt nước mắt trong veo đọng trên bức tranh, làm ướt đôi mắt của bức họa.
"Còn có thể gặp lại hắn sao?"
Rừng Cực Da.
Nằm ở phía bắc của dị vực, một vùng đất của bóng tối vĩnh cửu.
Người ta đồn rằng có những sinh vật kỳ lạ không thể biết đến sinh sống ở đây, ngay cả những cường giả cấp bậc Tôn Giả cũng không dám tùy ý đặt chân đến đây.
Cửu Vĩ Hồ đã liên tục chạy trốn thật lâu, dù không có truy binh đuổi theo phía sau nhưng vẫn không dừng lại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận