Một lần khi đang bị đuổi giết, may mắn thay, tình cờ gặp được thiếu niên vừa thức tỉnh.
Tam Độc lão nhân còn nhớ rất rõ ràng bộ dáng chủ thượng lúc đó cũng như thế này, không vui cũng không buồn.
Ngay cả mình khi trèo lên quần áo của chủ thượng để tránh né sự đuổi giết, chủ thượng cũng không có bất kỳ cảm xúc nào dư thừa.
Kể từ đó, con côn trùng nhỏ Tam Độc lão nhân đã đi theo thiếu niên.
Thiếu niên đã đưa ông ta đi qua núi cao vời vợi, vượt biển cả rộng lớn, băng qua rừng rậm bạt ngàn... đến tất cả mọi ngóc ngách trên thế gian này.
Trong khoảng thời gian này, bất ngờ thiếu niên lại không vứt bỏ con côn trùng nho nhỏ ông ta.
Cuộc đời thăng trầm, năm tháng đổi thay. Mãi cho đến một ngày thiếu niên nói rằng hắn ta muốn đến một tinh không khác.
Kể từ lúc đó, Tam Độc lão nhân đã tìm được mục tiêu của đời mình.
Ông ta muốn hoàn thành nguyện vọng của chủ thượng, dù có khó khăn đến đâu, phải phạm phải bao nhiêu sát nghiệp, ông ta cũng không quan tâm, ông ta chỉ quan tâm đến thiếu niên không buồn cũng không vui kia.
Nhưng sau bao nhiêu năm, ông ta vẫn chưa thực hiện được nguyện vọng này.
Ông ta cảm thấy lẽ ra mình phải chết từ lâu rồi. Thế nhưng ông ta lại luyến tiếc, luyến tiếc không phải vì cái mạng già của chính mình mà là vì luyến tiếc thiếu niên kia.
Ông ta rất muốn lại được liếc nhìn thiếu niên, muốn làm một điều gì đó cho thiếu niên.
...
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn về phía Tam Độc lão nhân, trong ánh mắt vẫn trống rỗng, nhưng trên mặt lại có một chút biểu tình.
Khóe miệng thiếu niên khẽ nhếch lên, có vẻ như hắn ta muốn cười.
Thế nhưng thiếu niên phải dồn hết sức lực để làm hành động này, dường như hắn ta không biết cười như thế nào.
Cuối cùng, thiếu niên đành chịu thua. Mặc dù đây là hành động dễ dàng nhất đối với một người bình thường.
"Mi già rồi." Cuối cùng thiếu niên cũng nói được câu đầu tiên.
Giọng nói nhẹ nhàng êm tai biết bao, nhưng nó lại không có bất kỳ độ ấm nào.
Khi Tam Độc lão nhân nghe thấy lời này, ông ta rốt cuộc không kìm được khóc thút thít, nước mắt đục ngầu không ngừng tuôn rơi.
Là một kẻ đã sống vô số năm, một lão độc vật khiến cho tất cả mọi người nghe thấy đều biến sắc, nhưng lúc này lại khóc như một đứa trẻ.
"Đừng khóc." Thiếu niên nhẹ nhàng nói, đưa tay phải sau lưng ra.
Câu "đừng khóc" này dường như là giọt nước tràn ly.
Lão già không còn kiêng dè gì nữa, gào khóc nức nở.
Tiếng khóc vô cùng càn rỡ, cũng cực kỳ động lòng người.
Dù bạn là ai, dù bạn có cứng rắn đến đâu thì trong trái tim bạn vẫn luôn có một nơi mềm mại để gác lại những điều tốt đẹp mà bạn không dám quên.
"Ngày nhớ đêm mong, cuối cùng cũng gặp lại nhau, cuối cùng cũng gặp lại nhau..."
...
Một điểm ánh sáng xanh lục xuất hiện trên đầu ngón tay của thiếu niên, một luồng sức mạnh sinh mệnh dâng trào mãnh liệt điên cuồng tuôn ra.
"Nè... cho mi này, côn trùng nhỏ." Thiếu niên nói xong, búng nhẹ ngón tay.
Ánh sáng xanh lục bay lơ lửng về phía Tam Độc lão nhân.
Tất cả mọi người đều hiểu sức mạnh sinh mệnh ẩn chứa trong ánh sáng xanh này đủ để khôi phục thân thể sắp tan thành mây khói của sức mạnh sinh mệnh trở về trạng thái đỉnh phong.
Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ như vậy.
Nhưng Tam Độc lão nhân thì có thể.
Tam Độc lão nhân nhìn ánh sáng xanh lơ lửng về phía mình, đột nhiên đập đầu liên tục xuống đất.
"Chủ thượng." Tam Độc lão nhân run giọng nói: "Xin hãy để cho lão nô làm xong một chuyện cuối cùng, sau đó để lão nô chết đi."
Thật ra Tam Độc lão nhân muốn sống, ai cũng muốn sống cả.
Nhưng Tam Độc lão nhân không thể nào tha thứ cho chính mình.
Khi chủ thượng chưa tỉnh lại, hai tay ông ta đã dâng một mảnh tinh không, đối với ông ta, đây là một tội lỗi không thể tha thứ, dù có chết trăm ngàn lần cũng không đền hết tội.
Thiếu niên không biết chết là gì, hắn ta không có khái niệm về chuyện sống chết.
Nhưng thiếu niên hiểu lão già không muốn thứ chính mình tặng.
Thiếu niên nhẹ gật đầu, không ép buộc lão già, hay nói cách khác thiếu niên hoàn toàn không cảm xúc này.
"Chủ thượng." Lúc này Tam Độc lão nhân đã điều chỉnh lại tâm tình.
Mặc dù giọng điệu của ông ta vẫn khiêm tốn cung kính dịu dàng như trước, nhưng khí thế cả người đã cách biệt một trời một vực so với vừa rồi.
"Đại quân đã được chỉnh đốn tốt, có thể được xuất phát bất cứ lúc nào. Hàng rào cũng lung lay sắp đổ, lão nô có thể để cho đại quân phá tan hàng rào, tiến vào tinh không đó bất cứ lúc nào."
Mọi người nghe mà trong lòng run sợ, trong lòng không nhịn được mắng có phải lão già đó bị điên rồi hay không.
Bây giờ muốn đi phá tan hàng rào, không biết phải hiến tế bao nhiêu sinh linh, lão già này hoàn toàn không coi mạng của người khác ra gì mà.
Thiếu niên nghe vậy, lại hơi nghiêng đầu, điều này làm cho thiếu niên trông có mấy phần đáng yêu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận