"Lần sau?" Tiêu Trần nhếch mép một cái: "Ngươi nghĩ là ta muốn chạy?"
"Chẳng lẽ không đúng." Dịch Tiên có chút kinh ngạc.
Với tình huống hiện tại, phương thức xử lý tốt nhất của Tiêu Trần chính là trốn.
Hơn nữa Dịch Tiên cũng thực sự không nghĩ ra, Tiêu Trần có năng lực gì để đánh với mình.
Dịch Tiên cho rằng, cho dù Tiêu Trần có thủ đoạn gì, đều khó có khả thể tạo cho mình tổn thương gì.
Bởi vì thực lực của Tiêu Trần hiện tại đặt ở đó, kém thực sự quá quá lớn.
"Chờ đó cho ông." Tiêu Trần trợn trắng mắt, sải bước vào trong Đao Ngục.
"Được thôi, ta chờ ngươi." Dịch Tiên cười híp mắt phất phất tay.
Đao Ngục, cũng không phải thứ Tiêu Trần nhân tính sáng tạo ra.
Nơi đây là Tiêu Trần hoàn chỉnh, chế tạo ra.
Cái chỗ Đao Ngục này, Tiêu Trần gần như là không đến.
Bởi vì nơi này ngoại trừ mấy thanh đao gãy và một số yêu đao bị phong ấn ra, cũng chỉ còn lại sự hoang vu vô tận.
Hơn nữa Tiêu Trần không có quyền khống chế tuyệt đối với nơi này.
Tiêu Trần không đi nơi sâu nhất của Đao Ngục được, hắn không thể, Tiêu Trần thần tính và Tiêu Trần ma tính cũng không thể.
Nơi sâu nhất của Đao Ngục có thứ gì, ngoại trừ Tiêu Trần hoàn chỉnh biết ra, trên đời này sợ rằng không còn người nào biết nữa.
Tại Đao Ngục, trong tầm mắt toàn là cảnh lờ mờ mênh mông vô bờ, mộ khí trầm trầm, như một người già.
Dưới sự lờ mờ mênh mông vô bờ, tràn đầy trường đao gãy lìa.
Đám linh đao du đãng thấy Tiêu Trần thì đều bái phục trên mặt đất, như nhìn thấy vua của mình.
Tiêu Trần không rảnh phản ứng những linh đao đó, hắn đang nghĩ cách, phải làm thế nào mới có thể giết chết tên kia.
Thế nhưng nghĩ một lúc lâu, Tiêu Trần cảm thấy hình như mình làm thế nào cũng không hề có chút phần thắng nào.
Bởi vì thực lực phần cứng kém quá lớn, mưu kế gì đều chẳng qua chỉ là chuyện tiếu lâm mà thôi.
Cuối cùng Tiêu Trần làm ra một quyết định, đi thức hải xem con hàng kia có cách nào có thể giúp được cho mình hay không.
Tiêu Trần tìm một bãi đất trống, chìm ý thức vào trong thức hải của mình.
Trong thức hải, vẫn là biển lớn mênh mông khoa trương cực kì.
Gió êm sóng lặng, năm tháng qua tốt.
Đột nhiên một thiếu niên xuất hiện ở nơi biển trời giao nhau.
Thiếu niên giống Tiêu Trần như đúc, thế nhưng lại không có vẻ vô lại như Tiêu Trần nhân tính, cũng không có sát khí đầy người như Tiêu Trần ma tính, cũng không có khsi chất ngu ngơ như Tiêu Trần thần tính.
Thiếu niên mỉm cười, khiến người ta có cảm giác ôn hòa nhã nhặn, như thái dương tháng ba, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Thiếu niên tiến tới trên mặt biển, đột nhiên gãi đầu một cái, nhìn về nơi xa, khẽ cười hỏi: "Sao cậu lại tới đây, có chuyện gì à?"
"Rầm rầm!"
Một tiếng tiếng nước quấy, Tiêu Trần chui ra từ mặt nước biển trước mặt thiếu niên.
"A! Đại lão gia cứu mạng của tôi với." Tiêu Trần ôm bắp đùi của thiếu niên, "gào khóc".
Thiếu niên bất đắc dĩ vỗ vỗ trán mình, có chút hoài nghi trước đây mình chia ra làm ba có phải là một lựa chọn chính xác hay không.
Dù sao phân ra một tên ngu ngốc như thế, thực sự có chút mất mặt.
"Caauj đừng bôi nước mũi lên người tôi." Thiếu niên túm cổ áo của Tiêu Trần kéo hắn lên.
"Khà khà! !" Nhìn thiếu niên ôn hòa nhã nhặn trước mắt, Tiêu Trần cười gian vô cùng.
"Có chuyện gì nói." Nhìn Tiêu Trần cười bỉ ổi, thiếu niên nổi da gà khắp người.
Dù sao cũng là mình phân ra, con hàng này có đức hạnh gì, thiếu niên cũng biết rõ ràng.
"Có cách gì để giết con hàng bên ngoài không." Tiêu Trần cũng không dài dòng, trực tiếp nói mục đích ra.
"Không có." Thiếu niên lắc đầu.
"Ặc..." Đầu Tiêu Trần đầy hắc tuyến.
"Cậu biết hắn ta là ai không?" Thiếu niên cười hỏi.
"Hắn ta nói hắn ta tên Dịch Tiên." Tiêu Trần nhún vai, gương mặt mất hứng.
Thiếu niên khẽ gõ đầu Tiêu Trần một cái, thế mà lại khiến người ta có cảm giác cha già cưng chiều con mình.
"Tôi biết, cái tôi muốn hỏi là cậu biết lai lịch của hắn ta không?"
"Tôi biết chết liền ấy!" Tiêu Trần xoa đầu mình, bị thiếu niên gõ hai cái, Tiêu Trần vậy mà không cảm thấy khó chịu chút nào.
Nếu là người khác, ai dám sờ đầu Tiêu Trần, chắc sẽ bị đánh bể đầu luôn quá.
Thiếu niên ôn hòa nói: "Hắn ta hẳn là đến từ thời đại Đại Hắc Ám."
Tiêu Trần gật đầu: "Hình như có nghe con chó nhật kia nói qua."
"Cậu đừng há miệng thì mắng chửi người khác vậy chứ." Thiếu niên bất đắc dĩ thở dài.
"Khà khà thói quen." Dáng vẻ Tiêu Trần lợn chết không sợ nước sâu.
Sau đó Tiêu Trần hơi nghi hoặc: "Thời đại Đại Hắc Ám? Trước Hỗn Độn?"
Thiếu niên gật đầu: "Thế nhân đều cho rằng tất cả hết thảy đều bắt nguồn từ hỗn độn, thật ra hỗn độn cũng chỉ là một thời đại trong dòng sông thời gian mà thôi."
"Mà thời đại Đại Hắc Ám, hẳn mới là thời đại đầu tiên, thời đại kia mới là cội nguồn của mọi thứ."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận