Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1838: Lại gặp Bàn Cổ Tà Tướng

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Bàn Cổ Tà Tướng có dáng vẻ rất khác với trước kia, bây giờ Bàn Cổ Tà Tướng lại có thể trở thành dáng vẻ của một công tử phong độ, toàn thân áo trắng, nhìn gay lọ thật sự.
Bàn Cổ Tà Tướng thấy Tiêu Trần nhân tính thì cảm thấy hoảng sợ, trước đây bởi vì chuyện của Ác Hoa mà bọn họ đánh đánh giết giết không ít.
Chỉ có đến cuối cùng, hai người liên thủ thì mối quan hệ mới chuyển biến không ít.
Bàn Cổ Tà Tướng không thích Tiêu Trần nhân tính, bởi vì miệng tên này quá thúi.
"Cậu vẫn chưa chết cơ à?" Bàn Cổ Tà Tướng trợn trắng mắt.
"Dù ông có chết tôi cũng vẫn có thể sống rất tốt." Tiêu Trần nhân tính vui tươi hớn hở đáp lại một câu.
Bàn Cổ Tà Tướng chẳng muốn nhiều lời vô nghĩa với cái tên lưu manh như Tiêu Trần nhân tính nữa, trực tiếp hỏi: "Tới tìm tôi làm gì?"
"Theo tôi ra ngoài một chuyến." Tiêu Trần nhân tính cười híp mắt nói.
"Ha ha." Bàn Cổ Tà Tướng cười khẩy.
Hai chữ ha ha, hiện ra hết tinh túy của cuộc đối thoại.
"Ha ha cái em gái ông!" Tiêu Trần nhân tính liếc mắt, vươn ba ngón tay: "Cho ông hai lựa chọn, một đàng hoàng theo tôi ra ngoài, hai tôi sẽ ông đánh gần chết, sau đó kéo ông đi ra ngoài, ông chọn một đi."
"Cái thứ ba đâu?" Bàn Cổ Tà Tướng lạnh nhạt hỏi.
Tiêu Trần nhân tính lắc đầu: "Không có cái thứ ba, chỉ có hai cái này."
"Vậy tại sao cậu vươn ba đầu ngón tay?"
"Tôi thích, tôi còn duỗi mười ngón đây này!" Tiêu Trần nhân tính nói vươn mười ngón tay.
"Tôi nói cậu có bệnh, cậu còn không tin." Bàn Cổ Tà Tướng nói rồi chậm rì rì đứng lên.
Tiêu Trần nhân tính vui vẻ: "Xem bộ dạng như vậy, ông lựa chọn cái thứ hai rồi à?"
"Không không không." Bàn Cổ Tà Tướng tự tin lắc đầu: "Tôi tôi lựa chọn cái thứ ba."
"Nhưng tôi chỉ nói hai cái!" Tiêu Trần nhân tính lắc đầu "đần độn".
"Đây là cái thứ ba, bẻ gãy cổ của cậu sau đó bỏ cậu ra bên ngoài." Bàn Cổ Tà Tướng không có bất kỳ do dự nào, khí cơ trên người ầm ầm bạo phát, giữa thiên địa nhất thời tà khí tràn đầy.
Trên bầu trời, một bàn tay to lớn vỗ xuống ầm ầm, thẳng tắp rơi xuống.
"Không phải chứ tôi nói ông này, sao càng sống thực lực càng yếu thế hả." Tiêu Trần nhân tính không tránh không né, tại chỗ lắc đầu tiếc nuối.
Hoàn toàn chính xác là thực lực của Bàn Cổ Tà Tướng không bằng lúc trước, Bàn Cổ Tà Tướng bây giờ tối đa cũng chỉ có thực lực Vô Chỉ Cảnh, thực sự so với trước kia như là một người trên trời một người dưới đất.
"Cậu thì biết cái gì, cái này lão phu gọi là phá rồi xây lại." Bàn Cổ Tà Tướng lạnh lùng trả lời một câu.
Mắt thấy bàn tay to sắp vỗ xuống nhưng Tiêu Trần nhân tính vẫn không nhúc nhích, Bàn Cổ Tà Tướng nhíu mày một cái.
Đưa tay đình chỉ bàn tay to tiếp tục vỗ xuống: "Cậu làm gì thế sao không né?"
Tiêu Trần nhân tính tức giận trả lời: "Có cần không, đồ gà kia?"
"Cậu..." Bàn Cổ Tà Tướng cau mày, đột nhiên phát hiện có chuyện gì không đúng.
Từ sau khi Tiêu Trần nhân tính đi đến, mình lại có thể không nhìn thấu hắn.
Chỉ có hai lời giải thích cho điều này, một là Tiêu Trần nhân tính là người bình thường, hai là thực lực Tiêu Trần nhân tính vượt xa bản thân, ẩn giấu ở trong mình căn bản không phát hiện được.
Bất luận là phương thức ẩn giấu cao minh đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể nào làm được việc không hề có khí tức của người tu hành.
Hơn nữa mình là ý chí của một thế giới, năng lực cảm giác của mình cũng không phải là tu sĩ bình thường có thể so sánh được.
Ở trên người Tiêu Trần nhân tính, Bàn Cổ Tà Tướng hoàn toàn không nhận ra được chút khí tức người tu hành nào.
Một người bình thường thì không cách nào tìm được mình, thế nhưng Tiêu Trần nhân tính lại không có khí tức của người tu hành, điều này quả thực quá mâu thuẫn.
"Chúng ta vốn nên phải tương thân tương ái, thế nhưng có vẻ như ông không đồng ý cho lắm, vậy thì tôi chỉ đành phải đánh cho ông một trận thôi." Tiêu Trần nhân tính nắm tay bóp đùng đùng.
Da đầu Bàn Cổ Tà Tướng tê dại một hồi: "Chờ, chờ một chút."
"Khà khà, nghĩ thông suốt rồi à?" Tiêu Trần nhân tính vui tươi hớn hở hỏi.
"Cậu bảo tôi đi ra ngoài để làm cái gì? Cậu phải biết rằng bây giờ tôi là hóa thân của ý chí thế giới này, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, quy tắc của nơi này sẽ sụp đổ."
"Khà khà." Tiêu Trần nhân tính một hồi cười phóng đãng, "Chúng ta đi ra ngoài cướp đoạt khí vận."
Tiếp theo Tiêu Trần nhân tính nói kế hoạch của mình một lần.
"Cậu điên rồi." Bàn Cổ Tà Tướng cảm giác mình lá gan khá lớn, thế nhưng không có tới mức bị điên.
Con người Tiêu Trần nhân tính lại hoàn toàn chính là kẻ điên.
Cướp đoạt khí vận thế giới khác, đó chính là đối kháng với cả thế giới, tiểu thế giới thì còn được, chứ nếu như là đại thế giới, chút thực lực ấy của mình sợ rằng còn chưa đủ để đại thế giới đó nhét kẽ răng.

Bình Luận

0 Thảo luận