Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 789: Đi

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Bởi vì trạng thái bây giờ của Tiêu Trần chỉ là một đứa trẻ bình thường, đã không còn thân thể và con mắt kinh khủng lúc trước.
Hiếu kỳ thì hiếu kỳ, nhưng ba người cũng không mở miệng hỏi cái gì.
Hỏi bí mật của người khác, đặc biệt là về chuyện tu hành chính là tối kỵ trong giới tu hành.
"Lần này tiểu hữu đi, sợ rằng hung hiểm dị thường, Tinh Long tông là thế lực điều khiển toàn bộ Tinh Không đại lục, thực lực mạnh đến không thể đo lường được, có thể tiểu hữu nên nghĩ lại sau đó rồi làm."
Hai ngày này, hai người lão nho sinh và lão hòa thượng luôn khuyên nhủ Tiêu Trần không nên đi Tinh Long tông.
Tiêu Trần cũng cười cười, chẳng thèm nói thêm gì với bọn họ.
"Sợ làm cái gì, cậu bạn nhỏ, cậu thật sự không suy nghĩ đến việc mang Hoàng Hà tông chúng tôi theo à? Chúng ta cùng đi giết người chia của chẳng phải tốt đẹp lắm sao?"
Cả người Lưu Vọng Thiên đều vô cùng tục tằng, mang bộ dạng lưu manh giang hồ, luôn muốn lăn lộn với Tiêu Trần.
Tiêu Trần cười lắc đầu: "Ông đừng đi, tôi cũng không thích đàn ông, Kính Hoa tông chúng tôi có một đống người đẹp rồi, mang theo một đám già khụ làm gì, khi đó chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?"
Lưu Vọng Thiên tiếc nuối lắc đầu.
"Các ông chú ý linh khí thiên địa một chút, nếu như linh khí bắt đầu trôi đi, các ông cũng nên chuẩn bị rời khỏi Bất Chu giới!"
Cuối cùng Tiêu Trần vẫn nói tin tức này cho ba người.
Ba người có chút sững sờ, không biết điều Tiêu Trần nói là có ý gì.
"Thế giới các ông sống quá nhỏ, hơn nữa chỉ là một sản phẩm phụ thuộc thế giới khác mà thôi, cuối cùng linh khí thiên địa cũng sẽ trở về thế giới kia."
Cái thế giới trong miệng Tiêu Trần tất nhiên là chỉ Địa Cầu nơi có cơ hội thành Đế.
Sau khi ba người nghe xong, ngay cả lão hòa thượng luôn luôn bình tĩnh cũng có chút giật mình.
"Chuyện này, chuyện này, chuyện này là thật?"
Lưu Vọng Thiên có chút lắp bắp hỏi.
Tiêu Trần gật đầu: "Nếu như linh khí thiên địa bắt đầu trôi đi, các ông chú ý phần cuối của biển Vạn Sâm."
Tiêu Trần cảm thấy nếu như linh khí thiên địa bắt đầu trôi đi, nơi phong ấn thứ kinh khủng trên biển Vạn Sâm rất có thể sẽ trở thành cửa ra vào hai thế giới.
"Điều này có ý nghĩa gì à?" Lão nho sinh nhìn ra phương xa, trải qua khiếp sợ ngắn ngủi, ngược lại trong lòng ông ta mang theo sự mong đợi vô hạn.
Tiêu Trần cười gật đầu, bọn họ đến Địa Cầu nhìn thấy đám con gái ở đó cả ngày mặc váy ngắn, không biết có thể cảm thán một tiếng đạo đức sụp đổ hay không.
Tiêu Trần giải thích: "Nếu như linh khí bắt đầu trôi đi, khả năng rất lớn chỗ đó sẽ trở thành cửa đi thông giữa hai thế giới."
Tiêu Trần suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Các ông đi đến Địa Cầu tìm một quốc gia tên là Hoa Hạ, tốt nhất là kết minh theo chân bọn họ, nếu có thể thì hỗ trợ chiếu cố một chút."
Tính ra thì không chừng Bất Chu giới cũng được xem là nơi có thực lực mạnh nhất.
Đại năng Thần Nhất Cảnh rất nhiều, Nhân Diệt Cảnh cũng bình thường, đại lão nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh cũng không phải số ít, đi đến Địa Cầu nhất định sẽ gây nên chuyện trời long đất lở.
Cũng không biết những lực lượng này được thổi vào Địa Cầu sẽ tạo ra hỗn loạn gì.
Lão nho sinh khẽ vuốt râu gật đầu cười nói: "Cái tên Hoa Hạ này rất dễ nghe."
Tiêu Trần cười cười, thật tình không biết thần sáng chế thế giới, Thuỷ thần Cộng Công của các người đụng vào đại thần Bất Chu Sơn cũng chỉ là một truyền thuyết thần thoại của Hoa Hạ mà thôi.
"Đi nhé, sau này còn gặp lại." Tiêu Trần ôm quyền, hành một cái lễ mang khí khái giang hồ.
Thân hình nho nhỏ làm ra dáng vẻ lão giang hồ nhìn có chút khôi hài, nhưng lại rất nghiêm túc.
"Sau này còn gặp lại." Lưu Vọng Thiên ôm quyền hoàn lễ.
"Hẹn gặp lại." Lão nho sinh thản nhiên phất tay chào từ biệt, trước sau luôn vân đạm phong khinh như một.
"A Di Đà Phật, Phật nói, chia xa là vì cuộc gặp tốt hơn." Khô Thân đại sư chắp tay thành hình chữ thập nói lời từ biệt.
Tiêu Trần nghi ngờ nhìn lão hòa thượng, liếc mắt hỏi: "Phật nào nói qua những lời này?"
"Ha, lão hòa thượng tôi nói, khà khà." Khô Thân đại sư cười gượng.
Nhìn bóng lưng Tiêu Trần, ba người rất ăn ý đồng thanh hô:
"Lần này đi, một đường mạnh khỏe."
Tiêu Trần không quay đầu lại, giơ tay lên nhẹ nhàng vẫy vẫy.
"Lão hòa thượng, ông nhìn thấy gì không?"
Lão nho sinh nhìn địa phương Tiêu Trần biến mất hỏi.
"Ánh sáng cắt đứt bóng đêm vô tận. A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai."
"Đại thiện." Lão nho sinh vuốt râu cười ha hả.
"Ui ui, sao lão già ông không hỏi tôi." Lưu Vọng Thiên bất mãn nói với lão nho sinh.
"Lưu thí chủ nhìn thấy cái gì?" Khô Thân đại sư cười khanh khách hỏi.
"Bạn bè. Ăn miếng thịt lớn, uống chén rượu chính là bạn bè." Lưu Vọng Thiên đắc ý lắc lắc đầu.
"Đại thiện."
"Ha ha" Tiếng cười hào hùng vang lên trong trời đất.
Một mảnh lá liễu ở trên trời lơ lửng nhẹ nhàng đi xa.

Bình Luận

0 Thảo luận