Tiên sinh khẽ cười, nhẹ nhàng vung vẩy trường kiếm trong tay, không có bất kỳ dị tượng, không có bất kỳ thần uy, đừng nói gì đến cách thức.
Thế nhưng thần lôi màu vàng kia lại ầm ầm vỡ vụn, biến mất ở trên đường đi phía trước.
Tiêu Trần cười, "Đại đạo đơn giản nhất, diễn hóa thành phức tạp, đi đến một bước này, đã có thể biến hóa công thủ thành thạo, tương lai có hi vọng."
Từ trong miệng của Tiêu Trần nghe được mấy câu nói như vậy, chứng minh tiên sinh có tư cách đánh sâu vào cảnh giới Đại Đế vô thượng.
Đương nhiên lời này Hồng Liên nghe vào trong tai, chính là thổi phồng mà thôi.
Thần lôi độ kiếp, một cột tiếp lấy một cột.
Trên bầu trời, xuất hiện một cảnh xa hoa lộng lẫy.
Tiên sinh ở phía dưới mây giông to lớn kia, thong thả tự đắc, một kiếm lại một kiếm đánh tan thần lôi.
Mỗi khi tiên sinh đánh tan một thần lôi, Tuyết Quốc, vang lên tiếng hoan hô rung trời.
Thần lôi bị đánh tản ra, hóa thành pháo hoa màu vàng đầy trời, dường như đang chúc mừng cho vị ngụy Đế mới.
Hồng Liên tức giận dậm chân, bóng dáng bỗng nhiên biến mất.
Tiêu Trần cười lắc đầu, nhìn trời, đại cục đã định.
Lôi kiếp như vậy, căn bản không đả thương được người đi đường phòng ngự đến mức tận cùng như nữ tử áo xanh này.
Rất nhanh Hồng Liên trở về, ôm Bạch Thường tinh thần uể oải.
Bạch Thường cười sầu thảm, nhìn Hồng Liên, nhẹ nhàng lắc đầu: "Mang theo đệ tử môn hạ đi trước đi, tôi ở tại chỗ này."
Hồng Liên biến sắc, "Không được, phải đi thì cùng đi."
Bạch Thường lau đi máu tươi nơi khóe miệng, lảo đảo đứng lên.
"Tiên sinh tính tình ôn hòa, không đến mức đuổi tận giết tuyệt đối với Huyền Trạch Thiên Cung, tôi tự sát trước Tuyết Quốc, bình phục lửa giận của Yêu tộc, có lẽ có thể vì Huyền Trạch Thiên Cung ta, cầu được một chút hi vọng sống."
Giọng của Bạch Thường như đinh đóng cột, không cho cự tuyệt.
Nhưng có chút châm chọc là, khi trước Hàn Tử Kỳ cũng ôm loại suy nghĩ hi sinh bản thân, bảo toàn Yêu tộc đó.
Hiện tại tình trạng của hai người, hoàn toàn thay đổi.
Tiêu Trần lại rất xem trọng nữ tử Bạch Thường đó, sát phạt quả quyết, làm chuyện gì cũng nghiêm túc.
Mặc dù hiện tại cục diện đã không nắm giữ được, thế nhưng vẫn không có suy nghĩ trốn tránh.
"Đi mau." Bạch Thường đẩy Hồng Liên một cái.
Hồng Liên cười xán lạn: "Không còn kịp rồi, chúng ta cùng nhau đối mặt đi."
Lúc này, mây giông trên bầu trời đã dần dần tản đi.
Tiên sinh đã độ kiếp thành công, có thể đối với bà ấy mà nói, đó cũng không phải độ kiếp, chỉ là một lần thí luyện nho nhỏ mà thôi.
Vô số đại quân Yêu tộc vọt ra từ Tuyết Quốc, các nàng hoan hô, đằng đằng sát khí tuôn hướng bàn tròn to lớn kia.
Đã đến lúc báo thù.
Những năm gần đây, Yêu tộc bị Huyền Trạch Thiên Cung đè không thở nổi, trong lòng vô số Yêu tộc đều nghẹn một cơn tức.
"Bày trận." Trên bàn tròn, số lượng lớn đệ tử Thiên Cung bày trận, chuẩn bị nghênh đón lửa giận của Yêu tộc.
Hai tộc đại chiến, hết sức căng thẳng.
"Lui ra."
Vậy mà lúc này, tiên sinh lại chắn trước bàn tròn, phất tay ngăn lại tộc nhân tiến công.
"Tiên sinh." Mấy tướng lĩnh Yêu tộc lăng không quỳ xuống, không rõ vì sao tiên sinh ngăn cản.
Tiên sinh cười ôn hòa, "Ngày hôm nay mấy người giết Huyền Trạch Thiên Cung, như vậy ngày mai sẽ đến phiên Huyền Trạch Thiên Cung giết mấy người, giết tới giết lui, vĩnh viễn không có hồi kết."
"Trở về đi, đều trở về đi, bắt đầu từ ngày hôm nay, ân oán giữa Yêu tộc và Huyền Trạch Thiên Cung hãy xóa bỏ đi!"
Lời tiên sinh nói truyền vào trong tai tất cả mọi người, có người không cam lòng, có người không giải thích được, có người gật đầu.
Tiêu Trần giơ lên ngón tay cái, "Tiên sinh, đại nghĩa."
Rất nhanh giọng nói này truyền khắp toàn bộ thiên địa, tất cả mọi người trầm mặc.
Đúng vậy, giết tới giết lui như vậy, khi nào mới kết thúc.
Ngày hôm nay tộc của ta có ngụy Đế, ta giết ngươi, ngày mai bộ tộc của ngươi có ngụy Đế, ngươi giết ta, đây chính là một trận giết chóc tuần hoàn vô tận.
Mà giờ khắc này, dị biến nảy sinh.
Một mũi tên màu đỏ lặng lẽ đi tới sau lưng tiên sinh.
Khí cơ bị dẫn động, khí cơ của tiên sinh tự động lưu chuyển, hình thành một màn sáng phòng ngự.
Thế nhưng cái mũi tên màu đỏ kia lại giống như là cắt đậu phụ, dễ như trở bàn tay đâm vào trong lồng ngực của tiên sinh.
Binh sĩ Yêu tộc đối mặt với tiên sinh, nhìn mũi tên phá vỡ lồng ngực của tiên sinh, tất cả đều mang vẻ mặt không thể tin tưởng, ngây ngốc sững sờ tại chỗ.
"Mẹ!" Hàn Tử Kỳ than khóc.
Hàn Tử Kỳ ôm chặt tiên sinh đã ngã xuống, nước mắt không ngừng rơi lên mặt tiên sinh.
"Mẹ, mẹ, đừng mà, đừng mà..."
Cho tới giờ khắc này, đại quân Yêu tộc mới phản ứng được.
"Bày trận, bày trận..." Các tướng quân giận dữ gầm lên.
Đám binh sĩ Yêu tộc, điên cuồng bắt đầu chuyển động, bao vây Hàn Tử Kỳ và tiên sinh lại.
"Cút ra đây, cút ra đây..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận