Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 677: Thực ra tao là đao tay trái

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Một nửa Thôn Thiên bào trên người hắn đã bị cuốn mất.
Nửa người không có Thôn Thiên bào, máu thịt không còn, lộ ra xương cốt mang theo theo tơ máu.
Ngay cả khuôn mặt hắn cũng một nửa là máu thịt, một nửa là xương khô đẫm máu.
Những phần xương lộ ra đầy vết nứt, tưởng chừng có thể vỡ ra bất cứ lúc nào, vậy mà hắn vẫn có thể đứng vững, quả là một kỳ tích.
Nếu không có sự bảo vệ của Thôn Thôn, Tiêu Trần có thể đã bị va chạm vừa rồi, cùng với sự xoắn giết của hư không sụp đổ, trực tiếp đi đời.
Tiêu Trần nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào nửa miệng còn lại của Thôn Thôn bằng bàn tay trái còn lại của mình.
"Vất vả rồi."
Thôn Thôn muốn lắc người, nhưng làm thế nào cũng không thể cử động được.
Vừa rồi, để bảo vệ Tiêu Trần, cô đã dùng hết sức lực của mình.
Nửa miệng của Thôn Thôn bắt đầu mờ đi, biến thành những điểm ánh sáng huỳnh quang.
"Anh Trần, em đi đây."
Giọng nói yếu ớt của Thôn Thôn phát ra, mang theo cảm giác cực kỳ không đành lòng.
"Cảm ơn anh đã dạy Thôn Thôn biết chữ, dạy Thôn Thôn cách ăn, dạy Thôn Thôn phân biệt giữa thiện và ác..."
Tiêu Trần chỉ còn một nửa khuôn mặt máu thịt có chút run rẩy, con mắt duy nhất còn lại hơi nheo lại.
Tiêu Trần nắm lấy cánh tay bị đứt lìa của mình và nhét nó vào miệng Thôn Thôn sắp tiêu tán.
"Nuốt đi." Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Trần phát ra.
Bây giờ Thôn Thôn không còn chút sức lực phản kháng nào, cô chỉ có thể khóc thật to.
Cô biết rằng nếu còn cánh tay, anh Trần vẫn còn sức để chiến đấu.
Nhưng để cứu mình, hắn đưa cánh tay cho mình nuốt, vậy thì anh Trần thật sự sẽ thập tử vô sinh.
Nhưng cô không có cách nào phản kháng, lúc này cô quá yếu.
Cánh tay bị đứt lìa của Tiêu Trần biến thành một điểm tinh quang, tan vào cơ thể của Thôn Thôn.
Cơ thể Thôn Thôn bắt đầu nhanh chóng co rút, cuối cùng biến thành một bông hoa có kích thước cỡ một bàn tay.
Tiêu Trần cầm bông hoa trong tay trái, một nụ cười lộ ra trên nửa khuôn mặt huyết nhục mơ hồ của hắn.
"Bản đế cho phép cô chết à?"
Thôn Thôn dần dần biến mất trong tay Tiêu Trần, một đồ án hình bông hoa xuất hiện trên ống tay trái của Tiêu Trần.
Lúc này, cơ thể của côn trùng bắt đầu rung lên dữ dội, nơi Tiêu Trần đứng, lớp vỏ cứng của côn trùng mở ra từng lớp, lộ ra huyết nhục màu đỏ.
Những xúc tu hẹp dài khổng lồ màu xanh đậm duỗi ra từ trong huyết nhục.
Các xúc tu xoắn vào nhau trên không trung, tạo thành một cái miệng khổng lồ.
Cái miệng lớn đóng mở nói: "Mày là sinh linh thứ nhất có thể tới trên lưng tao, mày chết cũng không hối tiếc rồi."
Tiêu Trần dùng tay trái vuốt lại mái tóc dài rối bù trước trán, rồi dùng tay áo lau vết máu đen trên nửa khuôn mặt kia. Bây giờ anh chàng đẹp trai trước kia dường như đã trở lại.
"Tao là một đao khách."
Tiêu Trần đột nhiên nói một cái gì đó cực kỳ không phù hợp với tình huống này.
"Ha ha ha..." Cái miệng lớn cười điên cuồng.
"Tao biết."
Cái miệng lớn dừng lại một lúc rồi nói: "Nhưng bây giờ, con đao của mày đâu? Tay cầm đao của mày đâu?"
"Mày đã thua rồi, hãy đối mặt với sự thật đi, Đại Đế." Cái miệng lớn nói với giọng sung sướng.
Hiện tại, tình huống này, nó thật sự là chiếm hết lợi thế.
Khóe miệng nửa bên mặt của Tiêu Trần khẽ co giật.
"Những người quen biết tao đều biết một chuyện." Giọng nói của Tiêu Trần cũng mang theo một chút vui sướng.
"Ồ? Chuyện gì?" Côn trùng quan tâm hỏi.
Lúc này, nó đã nắm chắc thắng lợi trong tay, dù có trì hoãn một lát thì cũng không ảnh hưởng gì với nó.
"Ha ha ha ha..."
Tiêu Trần cười vui vẻ, như thể hắn gặp phải chuyện buồn cười nhất trên đời.
"Buồn cười lắm à?" Giọng côn trùng có chút tức giận.
"Buồn cười quá, buồn cười vãi." Tiêu Trần cười đến gập cả người.
"Nói cho mày biết một bí mật, thực ra tao là đao tay trái."
"Cái gì đao tay trái?" Thanh âm khinh thường của côn trùng vang lên.
Tiêu Trần vẫy vẫy tay trái, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh trường đao màu đen.
Có những vết nứt trên thân đao, có vẻ như vụ va chạm vừa rồi đã tạo thành tổn thương rất lớn cho Ngục Long.
"Tao có tay, tao có đao, đây là đao tay trái, súc sinh theo tao đi đến địa ngục đi, ha ha..."
Tiêu Trần cầm chặt hắc đao, cười điên cuồng.
"Ngục Long Thiên Chinh."
Đây là cực chiêu của Tiêu Trần, hắn chỉ sử dụng nó hai lần trong đời.
Một lần để bình định hỗn loạn.
Một lần để giết Chủ Cấm địa.
Liệu huyền thoại có tiếp tục?
Cái miệng lớn kia mở to, như thể không thể tin được những gì đang xảy ra trước mặt nó.
"Tại sao mày lại còn có năng lực như vậy?"
Thanh âm của côn trùng không còn nhàn nhã như trước mà có chút sợ hãi.
Trước câu hỏi cả kinh của côn trùng, Tiêu Trần gầm lên điên cuồng: "Ông mày được xưng là Đại Đế bất khả chiến bại trong lịch sử, hôm nay ông mày sẽ đánh chết mày ngay tại chỗ."

Bình Luận

0 Thảo luận