Theo sự chỉ dẫn của la bàn, Tiêu Trần đã tìm ra điểm yếu nhất Kinh Cức Tắc Đồ.
Một cái lỗ đen rất lớn, lực hút khủng bố nói với tất cả mọi người không được đến gần.
Xung quanh lỗ đen tràn đầy các loại sương mù còn tối hơn hơn cả lỗ đen.
Nếu muốn đi qua lỗ đen, nó sẽ trở thành chướng ngại vật lớn nhất, sức mạnh cực lớn và những pháp tắc lộn xộn sẽ xé nát tất cả mọi thứ.
Nhưng Tiêu Trần không thèm để ý, với cơ thể của một võ thần, không có gì để làm tổn thương cơ thể của hắn.
Tiêu Trần lấy hạt châu màu đen kia ra, tà khí màu đen lập tức bao phủ toàn thân hắn.
Hít sâu một hơi, Tiêu Trần bước một bước vào trong đó.
...
Bóng tối vô tận, sát ý vô tận.
Trong tinh không đen kịt, không nhìn thấy một tia ánh sáng nào, dường như hết thảy đều là mất đi.
Không có đầu tinh thần, không có tinh quang, tất cả mọi thứ ở đây đều nằm ngoài dự kiến của Tiêu Trần.
Phiến hư không này hoàn toàn khác với nơi hắn ở.
Giờ phút này, sương mù đen trong hư không bốc hơi, sương mù đen bắt đầu vặn vẹo, vậy mà lại có bảy người bước ra từ bên trong.
Tiêu Trần không có ý né tránh, bởi vì có hạt châu đen che chắn, những người ở đây không thể nhìn thấu thân phận của chính mình.
Nhưng khiến cho Tiêu Trần ngạc nhiên chính là những người đi ra từ sương mù vậy mà lại không khác gì với những nhân tộc trong phiến tinh không của chính mình.
Những người này đang nói chuyện, mặc dù họ nói ngôn ngữ khác nhau, nhưng những người ở cảnh giới của Tiêu Trần có thể hiểu ý nghĩa cuộc trò chuyện của bọn họ, chỉ là không biết nói như thế nào mà thôi.
Từ cuộc trò chuyện, có thể biết được bọn họ là một đội tuần tra, theo một thói quen, Tiêu Trần thu thập cuộc trò chuyện của họ vào trong đầu, nhanh chóng học được một phần ngôn ngữ.
Lúc này đội trưởng đội tuần tra cũng phát hiện Tiêu Trần, hùng hùng hổ hổ chạy tới.
"Không được phép tới gần đây, chẳng lẽ chưa nhận được thông báo sao?" Một tên cầm đầu giọng điệu đầy vẻ hung ác, nhìn bộ dạng nếu như có chuyện gì bất thường, chỉ sợ sẽ chém chết Tiêu Trần ngay tại chỗ.
Tính tình Tiêu Trần là thế nào chứ? Đùa giỡn lưu manh trước mặt lưu manh à? Đây không phải là muốn chết sao!
Tiêu Trần duỗi bàn tay đã nắm thành nắm đấm, đột nhiên búng ngón giữa, cười trêu chọc nói: "Dám nói chuyện với ba ba như vậy không sợ thiên lôi đánh sao?"
Tất cả mọi người trong đội tuần tra đều sững sờ, vậy mà lại dám nói chuyện với quân đội dưới quyền của Bất Tử Tôn Giả, đầu óc có vấn đề à?
"Dám tự tiện xông vào trọng địa quân sự, giết chết bất luận tội." Tên cầm đầu, với cây trường thương màu đen trong tay, đâm thẳng vào đầu Tiêu Trần.
Tiêu Trần là một người nóng tính, một đứa nhãi nhép như mi mà có thể tùy ý chỉ tay năm ngón à?
Tiêu Trần mở bàn tay đang duỗi ra, sau đó nắm chặt lại, một quả cầu trong suốt như ẩn như hiện khóa chặt toàn bộ đội tuần tra.
Tiêu Trần không sử dụng thần thông của Đại Đế, mà dùng lực lượng của Võ Thần, nén thẳng không gian, muốn bóp nát đội tuần tra này thành một cái bánh thịt.
Mấy người bị quả cầu trong suốt vây chặt bên trong, ngay sau đó đã bị bóp thành bánh thịt, máu me nhầy nhụa dính vào nhau.
Cảnh tượng thảm thiết, thủ đoạn tàn nhẫn, quả thực nghe rợn cả người.
"Chết cha!" Tiêu Trần gõ đầu mình: "Hình như mình đến nằm vùng mà, không thể khoa trương như vậy được, khiêm tốn, khiêm tốn, khiêm tốn tí."
Ngoài miệng thì bảo phải khiêm tốn nhưng dưới chân lại không nhàn rỗi, đá bay cái bánh thịt ra xa.
"Uỳnh!" Quả cầu bay vào trong bóng tối, vỡ tan tành, đám người đáng thương cuối cùng cũng chết mất xác.
"Tôi đã nói là thiên lôi sẽ đánh xuống vậy mà không chịu tin, hê hê."
Tiêu Trần lẳng lơ sửa sang lại đầu tóc gọn gàng, cẩn thận quan sát đám đội tuần tra đó đã biến thành tro bụi.
Không có dấu hiệu sống lại, chẳng lẽ bất tử bất diệt chỉ tồn tại ở những nhân vật có thực lực đẳng cấp cao?
Nghĩ mãi vẫn không hiểu, cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, Tiêu Trần dùng sức dưới chân, cả người giống như đại bác chỉ thiên rời khỏi nơi này.
"Mình mẹ nó đang làm cái quái gì vậy?" Sau khi bay suốt mười ngày trong hư vô vô tận này, Tiêu Trần cảm thấy có chút buồn bực.
Bởi vì trong mười ngày này, hắn vậy mà lại không gặp một sinh vật sống nào, không nhìn thấy một tia sáng, cũng không tìm thấy một ngôi sao nào cả.
Tốc độ của Tiêu Trần rất khủng bố, thậm chí nếu chỉ sử dụng lực lượng của Võ Thần, hắn có s vượt qua hàng chục tinh vân trong hư không của chính mình mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Nhưng bây giờ, ở đây ngoại trừ hư vô thì chẳng có thứ gì khác.
Tiêu Trần rất nhớ mấy đứa "con trai ngu ngốc" đó, nếu không biến bọn hắn thành món bánh thịt thì có lẽ đã có thể nói chuyện với chính mình rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận