"Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!"
Lúc này, vừa hay cần phải lên cầu thang, đầu Mặc thiếu gia đập mạnh vào bậc thang, công thêm sau lưng và bả vai bị ma sát, nước mắt và nước mũi ào ào chảy ra.
"Mày là ai, buông ra... Buông... Buông tao ra."
Mặc thiếu gia yếu ớt hô lên, làm gì có cửa mà Tiêu Trần trả lời, tốc độ dưới chân còn tăng lên một chút.
Mặc thiếu gia đau đến mức không còn thiết sống, nhưng đầu óc lại luôn tỉnh táo, đau đớn toàn thân truyền đến đại não một cách rõ ràng.
"Tao... tao chính là người thừa kế của nhà họ Mặc, mày... Mày không thể đối xử với tao như thế này."
Tiêu Trần trợn mắt nói: "Người thừa kế nhà họ Mặc thì sao? Hồi bé thầy giáo nói với tao, tao còn là người kế tục chủ nghĩa cộng sản đây này. Mày thấy tao có nên kiêu ngạo không hả?"
"Đồ... thần... kinh."
Mặc thiếu gia run rẩy phun ra ba chữ này, sau đó thật sự không còn sức lực mà nói nữa.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh báo vang lên, sau đó là tiếng loa inh ỏi.
"Người phía trước nghe rõ, anh đã bị bao vây, xin mời ghé vào, dừng lại kiểm tra."
Tiêu Trần vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy vài chiếc xe cảnh sát đang lao nhanh về phía mình, một chiếc mũ Kê- pi to bự (loại mũ lưỡi trai ngắn mềm của công an) nhô ra khỏi cửa sổ, trên tay cầm loa công suất lớn.
(loại mũ lưỡi trai ngắn mềm của công an)
"Nghĩ tôi ngu lắm à? Còn dừng lại một bên tiếp nhận kiểm tra nữa chứ?"
Tiêu Trần lẩm bẩm nói, dưới chân đột nhiên xuất lực từng lớp hắc khí cuồn cuộn dâng lên.
Sau đó mọi người nhìn thấy một thanh niên dưới chân phun ra khói đen, giống như một chiếc máy kéo già lâu năm không sửa, thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt.
Người cảnh sát cầm loa nhìn thiếu niên đã biến mất với vẻ mặt bối rối, yếu ớt hỏi: "Thủ trưởng, hắn chịu sự quản lý của cảnh sát giao thông hay là cảnh sát hình sự chúng ta?"
"Con mẹ nó, tôi biết thế quái nào được."
...
"Xin mày đấy, thả... thả tao ra, tao sẽ cho mày tất cả những gì mày muốn, gái đẹp... tiền tài."
Mạc thiếu gia vốn đã hít vào thì nhiều thở ra lại ít, sau khi huy động sức lực cuối cùng để nói câu này, đầu gã ta rũ xuống, không có phản ứng gì nữa.
Tiêu Trần nhướng mày, một tử khí trong tay xông vào trong cơ thể Mặc thiếu gia, kết quả là Mặc thiếu gia lại bị ép tỉnh lại.
Lần này, không chỉ ý thức càng thêm thanh tỉnh, mà ngay cả tri giác trên cơ thể hình như cũng khuếch đại thêm gấp mấy lần.
"A! A!"
Bây giờ, Mặc thiếu gia chỉ biết hét lên đau đớn, gã ta thậm chí còn không có thời gian để nói.
Lúc này, một chiếc xe địa hình màu đen từ bên cạnh đột nhiên phanh két lại, chắn ngang đường đi của Tiêu Trần.
Trên xe có hai người, tài xế là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, vẻ mặt nghiêm nghị.
Người đàn ông trung niên mặc áo gió, đeo kính râm,
Xem ra thì cũng có tí tay nghề giả ngầu, dù sao thì trong thời tiết giữa hè mà còn mặc áo gió, không phải người ngu thì chính là kẻ ngốc.
Ngồi ở ghế phó lái là một cô gái có vóc người duyên dáng, khuôn mặt có tí xinh đẹp, là trưởng ca đã xuất hiện tại Câu lạc bộ Minh Nguyệt.
Sắc mặt cô gái tái nhợt, nắm chặt dây an toàn trên người, không biết là bị tốc độ xe là sợ hay bị khuôn mặt Tiêu Trần doạ.
Người đàn ông quay cửa kính xe xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tiêu Trần: "Tự giới thiệu, tôi là Từ Kiến Quân, đội trưởng đội ba của Địa tổ. Đây là đội viên của tôi, Bạch Chỉ."
Cô gái được gọi là Bạch Chỉ miễn cưỡng mỉm cười với Tiêu Trần, xem như chào hỏi.
Kết quả, Tiêu Trần nhấc chân đạp lên thân xe, khiến nó trượt hơn mười mét mới từ từ dừng lại.
Tiêu Trần kéo theo Mặc thiếu gia tiếp tục chạy, vừa chạy vừa nói: "Bị điên à! Nếu không kịp về ăn cơm tối, bổn Đế chơi chết anh."
Từ Kiến Quân nhìn bóng lưng Tiêu Trần, đầu đầy mồ hôi: "Ngay cả tên tuổi Địa tổ cũng không trấn được, xem ra lần này gặp phải đối thủ rồi!"
"Đội trưởng, anh cởi áo gió ra được không, không sợ nóng à?"
Nhìn thấy đội trưởng của mình mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Bạch Chỉ không nhịn được mà nhắc nhở.
Từ Kiến Quân nghiêm mặt nói: "Tiểu Bạch, để tôi nói cho cô biết, về việc đề cao khí thế hình tượng của bản thân, tôi có hai cách..."
"Tôi xin lỗi đội trưởng, tôi sai rồi. Anh mặc áo này trông rất đẹp. Còn không đuổi theo người ta thì cái bóng cũng không còn đâu ạ."
Bạch Chỉ bịt tai nhắc nhở.
Từ Kiến Quân lắc đầu thở dài: "Trẻ con bây giờ thật sự không có tí kiên nhẫn nào."
Nói xong, chiếc xe lại gầm rú lao ra như một con quái thú.
"Ầy, không biết tự nhiên lại lòi đâu ra tên mất não này, một lần mà đắc tội với cả họ Mặc, họ Lữ, họ Tần."
Từ Kiến Quân lái xe đuổi theo Tiêu Trần, nói với vẻ đáng tiếc.
Thật ra những gì hôm nay Tiêu Trần làm, đối với họ cũng không phải là chuyện xấu gì. Dù sao thì những chuyện bẩn thỉu trong câu lạc bộ Minh Nguyệt cũng đã khiến bọn họ chú ý.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận