"Cửa."
Trong lòng Tiêu Trần hiện ra chữ này.
Nếu quả thực giống suy nghĩ của mình, tảng đá này là một cánh cửa, vậy thì chuyện đống thịt kia biến mất trước mắt mình cũng là điều dễ hiểu.
Cánh cửa này từ đâu tới đây? Thông đi hướng này? Bên kia cánh cửa là thế giới gì?
Một chuỗi câu hỏi hiện lên trong đầu Tiêu Trần.
Hắn suy nghĩ, lại lần nữa bước ra một bước, không khí điên cuồng vặn vẹo.
Cảnh sắc trước mắt đột nhiên thay đổi.
Đè nén, sự đèn nén cực độ đánh vào lòng hắn.
Bầu trời và đất đai đều là màu đỏ thẫm quỷ dị, nhìn lại chính là bình nguyên mù mịt, vô biên vô tận.
Xung quanh yên tĩnh như chết.
Ngọn lửa màu danh trên người Tiêu Trần cháy điên cuồng.
"Đại thế giới."
Bỗng nhiên Tiêu Trần gào lên một tiếng, mặt đất dưới chân vỡ ra, như có sức nặng vạn quân đè trên người hắn.
"Thiên đạo này đang áp chế mình."
Đất đai còn đang rạn nứt, sức mạnh vô hình như dường như không chịu bỏ qua, muốn trực tiếp ép nát Tiêu Trần.
Hắn đứng thẳng lưng, giống như một cây tùng quật cường.
"Mẹ mày!"
Tiêu Trần tức giận chửi thề một tiếng, đưa tay ra nắm chặt hư không, một thanh trường đao do tử khí tạo thành xuất hiện trong tay hắn.
Tiêu Trần hung hăng cắm thanh đao xuống đất.
"Thôn Thiển Thiên Chinh."
Tử khí trên người Tiêu Trần xuông ra như bùng nổ, lấy hắn làm tâm điểm, nháy mắt trải rộng ra.
Đất đai màu đỏ đậm bị tử khí nhuộm thành đen, một hình tròn màu đen bao phủ chu vi mười dặm xuất hiện.
Trên mặt đất bị nhuộm đen tràn đầy những con chữ huyền ảo.
Từng xiềng xích đen tuyền từ con chữ chui ra, trên xích cũng hiện đầy con chữ huyền ảo.
Những xiềng xích này giăng mắc khắp nơi, xen kẽ trên không trung, bảo vệ Tiêu Trần ở chính giữa.
"Thôn Thiển Thiên Chinh." Tieu Trần xuất ra mấy chiêu cuối cùng.
Một chiêu thức rất đơn giản.
Sáng tạo ra một khu vực, trong khu vực ấy tuân theo quy tắc của mình, trong khu vực ấy mình chính là thần, thống trị hết thảy.
Một chiêu mà rất nhiều đại năng đều biết.
Khu vực của Tiêu Trần khác với khu vực của những người khác là quy tắc trong khu vực của người khác đều tuân theo quy luật trời đất.
Mà quy tắc trong khu vực của Tiêu Trần do chính hắn sáng tạo ra.
Nếu như Tiêu Trần ở thời kỳ đỉnh phong thì có thể dùng khu vực ấy trực tiếp bao phủ một tinh cầu nhỏ.
Lấy sức mạnh quy luật của bản thân, trực tiếp tiêu diệt một phương thiên đạo.
Tiêu Trần có danh hiệu đại thế Thôn Thiên một phần là từ chiêu này.
Mà một lí do khác dẫn đến danh hiệu này chính là một đoá hoa mang tên hoa Thôn Thiên.
Thực lực của Tiêu Trần bây giờ rất kém, chỉ có thể tọ ra một khu vực lớn chừng ấy.
Cũng chỉ vì đối kháng với thiên đạo nơi này.
Tiêu Trần đứng giữa một vùng xiềng xích màu đen, dưới chân là mặt đất đã lõm xuống.
Hắn ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhìn bầu trời đỏ thẫm.
Thiên đạo nơi này rất mạnh, ban nãy chỉ thử thăm dò chút thôi, đã thiếu chút nữa trực tiếp đè nát hắn.
Loại thiên đạo này ít nhất cũng cùng cấp bậc với thiên đạo ở Hạo Nhiên Đại Thế Giới.
Điều này chứng minh đây hẳn là một đại thế giới, nhưng vì sao đại thế giới này lại hoang lạnh, không có chút sự sống nào như vậy chứ?
Giờ phút này, không khí đột nhiên vặn vẹo, rất nhiều đám mây màu đỏ thẫm bao phủ trên đỉnh đầu bằng tốc độ cực nhanh.
Những đám mây ấy càng ngày càng thấp, thậm chí khiến người ta cảm thấy chỉ cần nhảy lên là có thể chạm đến chúng.
Một xiềng xích màu đỏ đột nhiên nhô ra từ đám mây, bắn thẳng về phía Tiêu Trần.
Trên xiềng xích màu đỏ tràn đầy phù chú thần bí.
"Hả?"
Tieu Trần nghi ngờ nhìn xiềng xích kia, xiềng xích đại đạo này lại bị hư hại, thậm chí còn có chỗ bị ăn mòn.
Thiên đạo nơi này không hoàn hảo, hoặc là nói, thiên đạo nơi này đã bị tổn hại.
Đại khí tượng xuất hiện ở thiên đạo này tuyệt đối gánh nổi ba chữ "đại thế giới".
"Thiên đạo mạnh như vậy mà cũng hư hại, chẳng lẽ nơi quỷ quái này có thứ gì kinh khủng sao?"
Tiêu Trần lập tức nghĩ đến con mắt tà khí kia.
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, ba dây xích màu đen đánh thẳng về phía dây xích màu đỏ.
Mắt thấy những xiềng xích này sắp chạm vào nhau.
Đột nhiên, dây xích màu đỏ ầm ầm nổ tung, tiêu tan trong trời đất.
Một khắc cuối cùng, thiên đạo nơi này lại chọn thu tay lại.
Trời đất yên ắng trở lại, áp lực vô hình cũng biến mất.
Tiêu Trần thu khu vực lại, nơi này không giống địa cầu. Ở trên địa cầu, Tiêu Trần có thể bày trận, bổ sung, tiêu hao tử khí bất kỳ lúc nào.
Nơi này hoang vu vắng vẻ, đi đâu mà bổ sung tử khí chứ? Có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm.
Hắn cảm nhận không năng lượng quỷ dị trong không khí nên đưa ngón tay ra.
Một vòng xoáy nho nhỏ xuất hiện ở đầu ngón tay, một nguồn năng lượng vô hình trong trời đất bị hút vào đầu ngón tay Tiêu Trần.
Dần dần, một quả cầu nhỏ mà đỏ sẫm xuất hiện.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận