Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 941: Thật sự chỉ đi tìm nhà bếp thôi. (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:31
Tiêu Trần ma tính lắc đầu: "Không biết."
"Vậy tốt hơn là chuẩn bị nhiều hơn một chút đi!" Tiêu Trần nhân tính vặn vẹo thân thể: "Thế cậu thả tôi xuống đi, đã ôm bao lâu rồi chứ?
Tiêu Trần ma tính miễn cưỡng đặt Tiêu Trần nhân tính xuống, xoay người bước ra ngoài.
"Đi đâu đấy?"
Tiêu Trần nhân tính đi đi lại lại trong nhà bếp cực lớn này, nhìn ngang ngó dọc, tò mò sờ mó hết cái này lại đến cái kia.
Phần lớn thiết bị nấu nướng ở đây hắn đều chưa từng thấy bao giờ.
Ngoại trừ hai người trông coi bên ngoài, hầu như tất cả đều do người máy điều khiển.
"Có thứ gì đó đang xông đến." Tiêu Trần ma tính hóa thành sương mù đen, tiêu tán ngay tại chỗ.
Lúc này, thiết bị trên cổ tay Vi Phổ bỗng vang lên dữ dội.
m thanh điện tử ồn ào cùng tiếng kêu đau đớn thảm thiết ngừng vang lên.
Vi Phổ hoảng sợ, lập tức gào to vào thiết bị: "Chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
"A..." Tiếng người kêu rên thảm thiết không dứt bên tai.
"Côn trùng, rất nhiều côn trùng..."
"Chi chi..."
Sau khi thiết bị phát ra những tiếng kêu kỳ lạ mất liên lạc, không còn phản ứng nào nữa
Vi Phổ như phát điên, lao ra ngoài.
"Này này, bảo cô giúp tôi làm bánh bao cơ mà! Cô đi thì làm được cái quái..."
Tiêu Trần nhân tính ngồi trên vai người máy, tay cầm xẻng đảo thức ăn, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Minh Nguyệt, cô lại đây."
Tiêu Trần nhân tính đặt Lưu Tô Minh Nguyệt trong lòng bàn tay.
Cô nhóc có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Em chỉ biết ăn thôi, không biết làm đâu!"
"Ầy, thôi vậy, tiểu gia đây vẫn nên đích thân vào bếp thì hơn. Con nhóc nhà cô cứ ở một bên nhảy múa, hát hò cổ vũ đi."
"Không muốn." Lưu Tô Minh Nguyệt phồng má, dứt khoát từ chối Tiêu Trần nhân tính ngay và luôn.
"Thực sự không hát à, thế tiểu gia hát cho mà nghe."
Tiêu Trần nhân tính hít một hơi thật sâu, rống lên như thằng điên.
"Tôi đã từng không ngừng hỏi han, khi nào thì em đi cùng tôi, nhưng em chỉ cười tôi hai bàn tay trắng..."
Nghe tiếng hát y như heo bị chọc tiết này, Lưu Tô Minh Nguyệt trợn trắng mắt, ngất luôn tại chỗ.
...
Tiêu Trần ma tính đứng bên ngoài đại điện, lặng lẽ nhìn bầu trời đang dần tối đen.
Đây đương nhiên không phải trời tối.
Một số lượng lớn binh sĩ nhanh chóng tập hợp.
Một đám đông từ trong cung điện bước ra, những người này vây đều vây quanh một lão thái thái có dáng vẻ rất ung dung.
Nhìn mặt trời dần bị che khuất, sắc mặt mọi người đều tái xanh vì sợ hãi.
"Vi Phổ đâu, an ninh đế quốc không phải là do cô ta phụ trách à? Tại sao lá chắn năng lượng lại bị vỡ? Tại sao đám côn trùng ghê tởm này lại xông vào được?"
Vẻ mặt lão thái thái rất chi là dữ tợn, gầm lên.
"Bệ hạ, thần nghe người ta nói rằng tướng quân Vi Phổ có rất nhiều ý kiến về hôn sự mà ngài sắp đặt. Đoạn thời gian này làm việc không mấy chuyên tâm. Đám côn trùng này có thể xuyên thủng lá chắn năng lượng, thần e là..."
Một lão già ăn mặc sang trọng, thì thầm vào tai lão thái thái.
Những người xung quanh đều dùng ánh mắt coi thường nhìn lão ta.
Lão già này là em trai của bệ hạ, ông ta luôn muốn nắm quyền quân sự của Đế quốc. Nhưng mà khả năng bản thân lại có hạn, còn bị thiên tài chiến lược quân sự là tướng quân Vi Phổ cản đường nên vẫn không thành côn.
Tuy Bệ hạ có chút già nên hồ đồ, nhưng đúng sai thì vẫn phân biệt rõ ràng. Quân đội đế quốc luôn nằm trong tay tướng quân Vi Phổ.
Thế mà lúc này, lão già chết tiệt này lại khích bác ly gián, muốn đạt được quyền lực tối cao kia.
Tuy trong lòng mọi người cảm thấy bất mãn nhưng cuối cùng vẫn không có ai dám đứng ra nói một câu công đạo.
Lão già này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo nên chọc vào thì chỉ có thiệt thân.
Lúc này, hình như mọi bọn họ vẫn chưa ý thức được chuyện gì sắp xảy ra.
Những kẻ quyền cao chức trọng này quanh năm sống trong cung điện sang trọng, ăn thức ăn ngon nhất, mặc quần áo sang trọng nhất.
Họ chưa bao giờ tiếp xúc với những con côn trùng này, mặc dù đã nghe một số tin tức từ tướng quân Vi Phổ nhưng hầu hết bọn họ đều cho rằng vị tướng này cố tình thổi phồng để yêu cầu quân phí mà thôi.
"Cái loại đáng chết này. Xuất thân dân đen mà bây giờ có thể leo lên vị trí này, chẳng những không biết ơn mà còn dám đặt đế quốc vào hiểm cảnh."
Lão thái thái tức giận đến đỏ mặt tía tai: "Truyền Vi Phổ đến gặp ta."
"Bệ hạ đừng lo lắng, các đội quân tinh nhuệ nhất của đế quốc vẫn chưa xuất động, lũ côn trùng này không gây ra sóng gió gì được đâu."
Lão già cười tủm tỉm, an ủi lão thái thái. Lần này Vi Phổ phạm phải sai lầm lớn như vậy, chẳng ai cứu được cô ta đâu.
"Sao các người còn ở đây? Mau đưa bệ hạ đến chỗ tránh nạn khẩn cấp."
Lúc này, Vi Phổ đã vội vàng chạy ra ngoài, nhìn mặt trời sắp bị che khuất thì sắc mặt trở nên trắng bệch, lo lắng hét lên.

Bình Luận

0 Thảo luận